Tác giả: Nhà văn Dạ Ngân
Giọng đọc: Huỳnh Thu Văn (Bỉ)
-Con người yếu ớt tệ hại nhất mà nuôi nấng cũng nhiều công nhất
- Đấng sinh thành và những bí mật giữ trong một cái gói có tên là thiêng liêng.
...Ai cũng tưởng ta đã biết rõ về thuở ấu sơ của mình. Không hề. Ấu sơ không có gì khác nếu chỉ xét đơn giản về sự sinh và sự nuôi. Chừng như với rất nhiều người Việt hiện ở vào tuổi cần ưu tiên tiêm vaccine đều biết nội hàm của hai câu thơ rất nổi tiếng này của Nguyễn Duy: “Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa. Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương”. Phải, người viết bài này đang được nhớ và cũng bỗng dưng, nhớ rõ hình ảnh ấy. Không phải từ cảm giác của mình mà từ cảnh má nhai cơm đút cho con gái út. Một chén cơm nóng, một dĩa cá lóc kho thơm, một chén nước cơm (thời nấu cơm bằng nồi nhôm và chắt lấy nước). Má để con út ngồi trên tấm gì đó trải trên nền bếp hoặc hiên nhà hoặc trên sân nếu chiều khô ráo, má nhai từng búng cơm với cá và đưa ra muổng rồi đút cho con. Sau mỗi miếng cơm là một muổng nước cơm cho con trơn cổ kèm theo những câu cưng nựng của một bà mẹ khổ hạnh…
#Kênh_Việt #góc_nhìn_văn_hóa
#chia_sẻ_kết_nối #người_Việt_xa_xứ