Một hôm nọ, người bạn mình đã quen từ hồi cấp 3 có tâm sự với mình về việc thấy bản thân vô vị, thất bại và thua thiêt với bạn bè. Có một chuyện làm mình thắc mắc là, khi mình thấy bạn mình gửi những tấm ảnh chụp đồ ăn bạn mình làm cho gia đình ăn trong mùa dịch (những món ăn nhìn rất ngon và hấp dẫn), mình hỏi bạn mình cái cảm giác hạnh phúc khi làm những bữa ăn ngon như vậy cho gia đình con cái, có lớn hơn hay nhỏ hơn, cái cảm giác trống rỗng bạn mình cảm thấy khi nhìn lại cuộc đời. Bạn mình bảo cái hạnh phúc đó chưa đủ lớn ... để bao trùm cái cảm giác trống rỗng kia. Sau đoạn hội thoai đó, mình có một vài suy ngẫm về việc đánh đổi khi lựa chọn lập gia đình hay lựa chọn đi 1 con đường nào đó. Rốt cuộc thì ai cũng có những ước mơ ích kỉ riêng của mỗi người, thật khó để mà có được tất cả mọi thứ vẹn toàn trong cuộc đời. Chẳng có lời khuyên nào là hữu ích cả, mà mình nghĩ mỗi người nên quay về tự đối diện với những suy nghĩ tiêu cực về bản thân, và tự tìm cách vượt qua. Như cách của mình từng làm là học cách chấp nhận và hài lòng với những gì bản thân đang là - cảm giác mình chấp nhận phiên bản hiện tại của bản thân và yêu quý bản thân mình, đem lại cho mình nhiều động lực để phát triển hơn mỗi ngày.