Áo cũ rồi, mỗi ngày thêm ngắn.
Chỉ đứt sờn màu bạc hai vai.
Thương áo cũ như là thương ký ức.
Đựng trong hồn cho mắt phải cay cay.
Mẹ vá áo mới biết con chóng lớn.
Mẹ không còn nhìn rõ chỉ để xâu kim.
Áo con có đường khâu tay mẹ vá.
Thương mẹ nhiều con càng yêu áo thêm.
Áo đã ở với con qua mùa qua tháng.
Cũ rồi con vẫn quý vẫn thương.
Con chẳng nỡ mỗi lần thay áo mới.
Áo dài hơn thấy mẹ cũng già hơn.
Hãy biết thương lấy những manh áo cũ.
Để càng thương lấy mẹ của ta.
Hãy biết thương những gì đã cùng ta sống.
Những gì trong năm tháng trôi qua...
---
* Ghi chú nội dung: Nội dung cảm nhận mà mình "kể chuyện" trong bài thơ hoàn toàn là cảm quan, suy nghĩ của cá nhân; không mang tính đúng sai hay áp đặt cho bất kỳ tư tưởng nào, ngoài những thông tin về mốc thời gian/lịch sử được kiểm chứng.
Quý vị và các bạn có thể góp ý/phản biện qua mail: poemsnguyen@gmail.com. Chúc các bạn có những giây phút nghe thơ vui và thư giãn.
Poem Nguyen - Tiểu Thơ,