Tản văn của nhà báo Ngô Bá Lục
Giọng đọc: Nhà báo Công Hân
Tranh minh họa: Họa sĩ Trần Nguyên
Bữa trưa yên lành cùng
u
Chúng ta còn bao nhiêu
bữa ngồi ăn với mẹ nữa?
Trước đây mình không
bao giờ có câu hỏi này trong đầu. Nhưng khi từ ngày Thầy mình mất, những bữa ăn
đã chẳng bao giờ còn đủ đầy được nữa, lúc đấy mới chợt nhận ra rằng, sự hiện
hữu của Thầy U qua bữa ăn mới thực sự là quý giá, và bữa ăn cùng Thầy U nó không
đơn thuần chỉ là ăn uống cho no bụng, mà nó thực sự là những giây phút giá trị,
đó là sự kết nối tình yêu giữa cha mẹ và con cái, là những khoảnh khắc ấm áp
của gia đình!
Hôm qua về quê lấy
tương giao nốt cho mấy bác mê tương quê, thực ra về cái là xếp tương lên xe
luôn, giá như hồi trước là về Hà Nội ngay, nhưng bây giờ thì khác. Thấy con zai
về là U rổn rảng cười nói “đấy, nó về nhà rồi mà mình còn ngồi chơi nhà Soạn”
khi U về thì thấy con zai đang ngồi uống trà cùng mấy ông hàng xóm trong sân.
Rồi U chẳng nói chẳng
rằng, tất tả đi cắm cơm, mở tủ lạnh lấy thức ăn, rồi quầy quả bếp núc nấu
nướng. Ngồi ở hiên nhà hàng xóm, nhìn dáng U xệnh xạng đi lại, cái nón đội đầu,
đôi dép lê lẹp xẹp giữa cái nắng thu hanh hao mà thật sự thấy yên bình và nôn
nao cảm xúc. Cái dáng dấp thân thương ấy, sẽ còn bao nhiêu ngày tháng hiện hữu
trước mặt mình nữa?
Chẳng ai có thể trả
lời, nhưng có một điều chắc chắn rằng, quỹ thời gian ấy cũng chẳng còn nhiều.
Một người sinh ra và lớn lên, bước trên con đường của mình và sẽ dần đến ga
cuối! Ai cũng sẽ như vậy, không thể khác! Và mình cũng nhận ra điều đó khi mỗi
lần về quê là một lần U thay đổi. Như cái cây cổ thụ, mọi thứ cứ già cỗi, khô
cằn dần.
Thế nên từ nhiều năm
nay, mình bắt đầu quan tâm đến chuyện đó nhiều hơn. Thường xuyên về nhà với U
hơn. Và đúng là, mọi thứ là do mình cả. Nếu như mình vẫn lựa chọn địa vị, mình
sẽ nghe lời sếp đi học mấy lớp bồi dưỡng theo quy định để về sếp bổ nhiệm lên
Tổng biên tập, tuy nhiên, nếu như thế, mình sẽ lại phải cuốn theo con đường mà
bất cứ ai ở vị trí đó đều phải làm như vậy. Nhưng mình đã chọn từ chối, mình
dừng lại, để có thể dành nhiều thời gian hơn cho U. Biết đủ trong cuộc sống là
điều dễ nhận biết, nhưng khó thực hiện. Nhưng mình đã làm được, và mình chưa
bao giờ và sẽ chẳng khi nào hối hận về điều đó. Mình lựa chọn cách sống này,
con đường đi này là vì lòng mình muốn vậy! Cuộc sống của mỗi người đều là do
chúng ta lựa chọn, ai cũng sẽ có những mục tiêu cho riêng mình.
Còn với mình, ở thời
điểm hiện tại, vẫn kiếm được tiền, vẫn có thời gian về quê với U liên tục, vẫn
hoạt động xã hội mạnh mẽ và liên tục, mình thấy hạnh phúc và thanh thản.
Chỉ là ngồi ăn cùng U,
một bát su su luộc, một đĩa giò lợn mua chợ Choá, đĩa nem chạo bác Bình tất tả
mang vào, mà ngon vô cùng. Dù không nói chuyện nhiều vì U điếc nhưng chỉ cần mẹ
con ngồi với nhau, nhìn nhau ăn và mỉm cười, thế là hạnh phúc nhất rồi. Ăn
xong, U vẫn đòi rửa bát, bảo thôi U ra cắm hộ em cái bơm nước lên trần, để em
rửa cho. Thế là U lại le te ra cắm cái ổ điện, máy bơm chạy xè xè. Xong hai mẹ
con ngồi nói chuyện, những câu chuyện không đầu không cuối, không chủ ngữ và
cũng thường là “trống không”, những chuyện mà lần nào về U cũng nói, nào “bà
Thọ ngày xưa thân với tao lắm”, nào “khổ thân bà Hệ ngồi xe lăn muốn đi đâu
cũng vất vả, giờ bà ấy mất rồi nhiều lúc tao cũng thấy nhớ”… Những
chuyện quê hương, hàng xóm, bao năm nay vẫn thế, mà khi nói chuyện U vẫn hào
hứng, thằng con vẫn cứ lắng nghe rồi khúc khích cười…
Xong rồi U con mỗi
người một giường, mỗi người cái điện thoại, nằm im một lát là lại cùng nhau
ngáy đều…Giản dị và bình yên thế thôi!