Em xin chào Thầy w5n và tất cả mọi người ghé đọc TSBV cũng như bài của em ngày hôm nay.
Em là nam, năm nay cũng 20 tuổi rồi (20 tuổi hả, trẻ nắm á hehe), hiện em đã đi làm công nhân trong công ty. Hồi học lớp 12, vì suy nghĩ còn non nớt, em không biết rõ mình thích gì, nên em đã nghĩ:
“Đi học tiếp rồi cũng ra kiếm tiền thôi, mà lại tốn bao nhiêu tiền cơm gạo của bố mẹ. Nhà em thì cũng khá hoàn cảnh, là dân tộc thiểu số ở vùng sâu vùng xa nên cũng tiếc tiếc của vầy. Học xong mà không thành nhân thì lại phí.”
Vậy là em chọn đi làm luôn, cũng để đỡ đần phần nào cho bố mẹ và anh chị.Cho em xin phép rẽ sang cuộc sống gia đình một chút nhen.
Em là con út. Có 2 chị đã đi lấy chồng, một anh ở nhà cũng đã có vợ (chưa cháu). Hiện nhà có bố mẹ và anh chị. Nhà em gần biên giới Trung Quốc. Trước đây, khi bên đó chưa làm hàng rào ngăn, dân mình còn qua làm thuê, kiếm đồng ra đồng vào. Giờ họ chắn hết rồi, đồng vô thì không còn đồng vô nữa.
Nhà em chủ yếu làm ruộng, làm nương trồng ngô đủ ăn. Tài chính thì eo hẹp. Bố mẹ và anh chị đều không biết chữ, không đi làm công ty hay đi xa làm gì được. Ở khu em, đa số người trẻ đi làm xa,làm cty hết còn người trung và lớn tuổi thì ở nhà làm nương, chăn nuôi, sống theo kiểu tự cung tự cấp. Xung quanh cũng không có ai thuê ai nên hầu như không có việc làm thêm gì cả.
Nếu nhìn tiêu cực thì đúng là nhiều người chỉ đang “tồn tại”, sống cho qua ngày. Nhưng nếu nhìn tích cực, đó cũng là một cuộc sống không màng vật chất - Nuôi thêm cá và trồng thêm rau- không khí trong lành, sáng ra đã được nghe đủ thứ âm thanh của thiên nhiên: gà gáy, chim hót, chó sủa, trâu bò kêu… Thấy cũng thanh bình lắm.hihi
Quay lại chuyện của em. Em không chọn học tiếp vì hoàn cảnh không cho phép để mà đi làm(Nói vầy chứ muốn thì cách không muốn thì tìm lý do)em không muốn đổ lỗi cho hoàn cảnh đâu hehe. Nhưng lúc đó em chưa hiểu rõ mình nên chọn bỏ học ,sau 2 năm đi làm đủ thứ việc thì giờ thấy tiếc lắm rùi đó huhu.
Giờ đi làm rồi, em vừa phải lo cho bản thân, vừa gánh một phần tài chính gia đình. Mà làm công nhân thì tiền không nhiều, cứ vậy em cảm thấy mệt mỏi, vì không biết rồi tương lai mình sẽ đi đâu, về đâu, làm gì để xây dựng cuộc sống riêng cho bản thân. Nhiều khi em sáng suốt trong chuyện của người khác, nhưng lại thấy mình cực kỳ ngu ngốc trong chính câu chuyện của mình.
Em Mới nghe tsbv được vài buổi nay, quá hay khi thầy trả lời nhưng cũng mong muốn có đôi lời chia sẻ từ thầy cho chính câu chuyện của mình.Thêm nữa là em rất tâm đắc 1 câu nói của thầy đó là " Chẳng lẽ bạn bận hơn tui" trong những câu chuyện kể về sự hạn hẹp thời gian 🤭 Rấc hay nha..
Vậy nên hôm nay em viết bài này, mong Thầy có đôi lời nhắn nhủ, cho đứa trẻ non dại này. Em biết mình còn trẻ, còn cơ hội, nên cũng muốn tìm ra hướng đi đúng.
Em xin cảm ơn Thầy và mọi người rất nhiều. Chúc Thầy luôn mạnh khỏe và an yên.Có gì sai sót hay ngu ngốc gì mong mn hoan hỷ bỏ qua ạ.