NGƯỜI GỬI: Điệp
Chào anh 5 và đại gia đình mến thương.
Cho e chia sẻ cũng như giải bầy tâm sự.
E vẫn luôn biết là không nên đổ lỗi cho hoàn cảnh. Và tự nhận trách nhiệm về mình. Đúng là vậy.
E có con nhỏ, không may cháu mắc chứng tự kỷ. Là một người cha hết mực thương con, e cho cháu đi can thiệp sớm, và 2 năm trôi qua rất nhanh nhưng cháu không tiền triển là mấy. Chính xác là cảm xúc lúc đó của e thực sự thất vọng. Nhưng e không bỏ cuộc tiếp tục hành trình đi tìm tiếng nói cho cháu, cho dù là thử thách khó khăn đến mấy. Và đến hiện tại mặc dù cháu vẫn chưa nói được nhưng ít ra cháu đã có ý thức hơn trong việc vệ sinh cá nhân. E tiếp tục kiên trì, kiên nhẫn.
Nhưng e biết là e đang gặp vấn đề mà chính bản thân e hiện tại đang cố gắng để giải quyết nó. "Không kiểm soát được cơn giận". Con e thức rất muộn, vì cháu rối loạn giấc ngủ. Mỗi lúc như vậy e không dỗ cháu ngủ được e bực mình lắm.E cáu với cháu, dường như lúc đấy e muốn hét to lên và tẩn cháu 1 trận vậy. E đã nghĩ ra giải pháp mỗi lần bực tức là e sẽ đi ra ngoài bạn công 1 lúc hoặc là Mỗi ngày e thiền định 5 phút. Và nó chưa hiệu quả là mấy. E biết là từ khóa như vậy e có thể tìm kiếm để có thể khắc phục được các vấn đề trên và e chỉ muốn tâm sự 1 chút cho nhẹ lòng thôi ạ.
Chắc e phải vào thôi, ngồi ngoài ban công lắm muỗi quá ạ ^^
E cảm ơn mọi người đã đọc phần tâm sự của e. E chân thành cảm ơn ♥️♥️♥️