NGƯỜI GỬI: THẰNG PHÚC NGU
Mình đang viết bài này trong bệnh viện, mình ở trong viện vì giúp 1 e bị ngã xe và đưa bé vào viện, xe của e mình gửi vào nhà dân. Cú ngã khá nặng và rất đau vì lề đường toàn đá dăm. Đưa e đó vào viện xong thì mình lấy điện thoại của e đó gọi cho người nhà đến đón vì ko thể tự đi về được.
Một lúc sau thấy có 2 người đến chắc là bố và a trai đến, mình lại gần nói và đang định đưa chìa khoá thì ăn ngay phát tát, một phát đạp và sút phát vào bụng. Mk ko nói gì nữa vứt chìa khoá ở lại và ra một góc ngồi.
Lần này là lần thứ 2 giúp người khác mà bị như vậy, lần đầu là hơn 6 năm trước giúp người bị đâm xe vào viện và cũng bị chửi và ăn đấm mấy phát, lúc đó mình còn khá trẻ con và bốc đồng, mình chửi và nói từ giờ tao mà giúp người khác tao là con chó.
Nhưng mình ko làm được vì tầm 6 tháng sau, mình đi hà giang chơi và gặp 1 em bé bị ngã xe đạp, mình dừng lại bế e đó vào lề đường và giúp e đó khử trùng vết thương còn lại cho e nốt thuốc và bông băng. Lúc đó có một ông đến và e tưởng e bị ăn đấm luôn, nhưng không e nghe được câu cảm ơn nhưng là e bé dân tộc nói cho e biết vì e ko biết tiếng dân tộc.
Tuy e nói em mà giúp người e là con chó nhưng e ko kìm được khi thấy người khác bị nạn, e cũng hay hiến máu và đã đăng ký hiến tạng khi mất. Hay mỗi khi gặp người nghèo khổ thì e ko giúp đc số tiền lớn mà e mời họ một bữa cơm.
Quay lại lúc ở viện, lúc e đó băng bó xong thì ra bảo là ko phải e làm ngã mà là tự bị ngã, lúc họ nói xin lỗi thì em cũng chỉ cười và ko nói gì.
Em có phải một ngu hay không, em cũng không biết nữa, nhiều lúc e thấy mình ngu thật tự nhiên mang việc vào người, nhưng trong lúc đó cái cảm xúc vẫn thắng và e vẫn quyết định giúp người ngay lúc đó.
Một bài viết thật vô vị đúng không ?
Nhưng cũng cảm ơn mọi người đã đọc hết bài viết của mình.