Listen

Description

Send us a text

NGƯỜI GỬI:  HuHa

Em chào thầy

Cũng gần 4 năm được biết đến tkcs, là nơi em dựa dẫm rất nhiều về tinh thần, nơi để em học được rất nhiều điều hay để nâng cấp cuộc sống của bản thân và cho gia đình nhỏ của mình. 

Có lẽ là do sự bế tắc của bản thân, nên hôm nay em muốn lên đây gửi chút tâm sự với hy vọng rằng mình có thể tìm chút anh sáng để tiếp tục bước đi.

Em hiện nay 31 tuổi là người đã tự ra đời từ năm lớp 11, sau khi biết rằng mình không thể nào hoà hợp với lối sống của cha mẹ, gia đình em là một gia đình rất nghèo, thức dậy chỉ với những tiếng chửi nhau, la ó, bạo lực lẫn nhau, ba mẹ e là người ít học cả cuộc đời họ chỉ sống trong sự cố chấp, bảo thủ và loay hoay vs việc thiếu tài chính trầm trọng cũng là lý do khiên em ra đường và bươn chải từ sớm. Ngoài gia đình từ nhỏ em cũng được chứng kiến cảnh dòng họ hai bên nội ngoại chém giết, lừa gạt, bài trừ lẫn nhau. Gia đình êm ấm là một ngôn từ vốn rất xa xỉ đối với em ngay từ lúc nhỏ. Dù vẫn còn giữ liên lạc nhưng em tin mình đã ngắt kết nối với gia đình hơn 10 năm nay.

Từ khi đi làm, cho đến khi lập gia đình và hiện đã có con gần 2 tuổi em vẫn luôn chắt chiu từng đồng tiền gửi về cho cha mẹ để thực hiện nghĩa cử của một người con út. Tuy nhiên ba em, một người em rất hận với lối sống vô trách nhiệm, luôn cố chấp ko nghe lời con cái, vay lãi đen, có bệnh thì không khám và kiêng cử theo chỉ định của bác sĩ, để rồi dau vài năm sống vô trách nhiệm bây giờ tiền nợ thif chưa trả được và bệnh của ông tái phát đến mức gần chết và mất khả năng lao động, hiện tại số tiền nuôi bệnh ông tăng dần sau từng ngày, em có một người chị cũng sống vô trách nhiệm và đùn đẩy hết mọi thứ cho em với lý do chị lấy chồng chị theo chồng rồi em lo ba mẹ đi, em vừa xây dựng được một quán cafe để nuôi gia đình nhỏ của mình thì sắp tới cũng có khả năng phải bán hết để nuôi những căn bệnh vốn không thể chữa đc của ông, những căn bệnh ko chết ngay nhưng phải dùng tiền đễ chữa trị suốt đời, cả vợ và con em đều sắp rơi vào cảnh túng quẫn bần cùng như cha mẹ em hồi trước, vợ chồng phải  bỏ hết công ăn việc làm khách hàng để tục trực vệ sinh cá nhân của ông 24/7 tại bệnh viện

Đến bây giờ sừ uất hận và trách móc của em dành cho cha mẹ càng ngày càng cao như đỉnh everest, sao họ sanh em ra lại ko có trách nhiệm với em, sao họ em lại phải gánh vác cuộc đời sống không có trách nhiệm của họ, đến bây giờ em vẫn luôn có suy nghĩ "ước gì mình mồ côi thì tốt biết mấy", "sao ba ko mất luôn đi đừng dày vò con và cháu nữa".

Em mong thầy hãy cho em biết liệu những suy nghĩ của em như trên có bất hiếu không, em phải gắng gượng lo cho ông bà đến chừng nào, em muốn đem vợ con mình đi trốn thật xa để ko phải sống cuộc đời như em từng sống. Em thấy mình như bị tâm ma bám lấy khi ngồi thiền vì liên tục nghĩ đến việc muốn ba mình mất đi thật nhanh để gia đình được giải thoát? Em thấy cuộc sống thật tăm tối khi ở trên là nghĩa cử phải gắn với gia đình và bên dưới là vợ nhỏ con thơ. Em thật sự rất thương vợ và con vì họ là động lực sống của em, và họ đang chết dần chết mòn vì gánh nặng gia đình cùng em

Em không mong có được câu trả lời rõ ràng, em chỉ mong mình tìm được chút ánh sáng và lối đi. 

Em cảm ơn thầy Năm vì đã đọc tâm sự dào ngoằn ngoẵn này của em.