NGƯỜI GỬI: BẢO
Xin chào mọi người, mình chợt nhận thấy mình như một đứa trẻ không hiểu biết gì lại cố tỏ ra mình trưởng thành, mình đã khôn lớn có thể giải quyết nhiều vấn đề ở mình và người thân nhưng thực tế lại ngược lại.
Mình năm nay 23 (tuổi thật 21 em xin giấu tuổi) tuổi lớn lên ở thôn quê trồng lúa, hái rau nuôi lợn, lớn lên trong nghèo khó thiếu thốn ăn ko đủ no mặc ko đủ ấm, mình chịu cảnh bạo lực gia đình thường xuyên từ nhỏ khiến tinh thần của mình không được ổn định dù đến bây giờ đôi khi nghe thấy tiếng xe máy hay tiếng ly nước va đập với cái bàn cũng khiến mình đang ngủ mơ cả người căng cứng run rẩy tỉnh dậy.
Mình sợ hãi gia đình mình, sợ hãi phải sống ở đó và mình cũng làm như vậy, mình không thân thiết với người trong gia đình, mình là một người trầm tính và ít nói nên gần như không nói chuyện gì nhiều với bố mẹ, bạn bè chủ yếu là người chơi từ nhỏ, khi đi học mình luôn là một đứa trẻ ngoan và khó giao tiếp.
Học hết cấp 3 háo hức với cuộc sống kiếm tiền bên ngoài, nhưng rất nhanh đang từ hồng chuyển sang đen, rồi mình dần học cách tự lập tự lo mọi thứ nhưng mọi việc trả đi đến đâu cả, mọi ý định mình làm gì đó đều ko quyết tâm thực hiện kỷ luật rời rạc, học tiếng anh ư thôi để sau đã, viết một quấn tiểu thuyết để nhiều người quan tâm ư thôi mình đang nghĩ về giàn ý nó như nào mà, tập thể dục ư thôi mệt lắm dừng ở đây thôi.
Rồi bệnh tật quấn thân khiến mọi điều lao đầu xuống dốc, rồi gặp luôn người xấu trong truyền thuyết, cảm giác như bản thân hết cố gắng nổi rồi, cái gì mà thành công cái gì mà cố gắng thức sự mệt mỏi quá, giờ đây không một đồng dính túu ở trong nhà gió thổi qua cửa lạnh run người, lòng thì khốn đốn hối hận vì những sai lầm này nối tiếp sai lầm khác biết là không chịu thay đổi rồi sẽ ra hậu quả gì mà không nuôi nổi ý chí thực hiện.
Hận chính mình yếu đuối không biết gì tự cho là đúng, thân mình lo trưa xong còn đi lo người khác, để rồi phải báo víu vào những thứ có thể. Tự nhắc mình ngủ sớm mà khuya rồi còn thức, biết nghịch điện thoại không tốt mà lúc nào cũng khư khư chiếc điện thoại trên tay, đã lún quá sâu khó mà thoát ra khỏi.
Giờ đây khốn đốn không biết làm gì, có nhưng vấn đề chỉ muốn vứt đấy không muốn quan tâm tới nữa, nhưng vứt đó biết đâu lại làm nó tệ hơn. Cảm thấy mình là một người vô dụng thực sự, giờ có cảm giác như đi thụt lùi lại vạch xuất phát vậy, thôi đành an ủi mình còn thân ở đây thì còn mọi thứ bớt phiền não biết bao nhiêu tương lai thôi thì để sau tính tiếp. Ở nhà bố mẹ cũng ko còn đánh đập cãi nhau như trước, sự trả giá của mình đối chiến với người cha nóng nảy cũng coi như không phí, có chê thì vẫn chê nuôi thì cứ nuôi, quay lại quê hương lại cảm thấy tốt lạ thường, nhìn người quen ngắm khung cảnh cũ.
Có lẽ mình lại không thành thật với chính mình rồi, những vẫn đề của mình thì lại không kể cho ai biết, có lẽ người thân không giúp được nhưng sẽ đỡ hơn phần nào, có lẽ là di chứng của việc quá khứ bị gia đình từ chối quan tâm khiến mình cảm thấy mọi người sẽ không giúp đỡ mà lại phản ngược lại vậy. Viết đến đây em chợt không muốn gửi tâm sự nữa vì nó là một tâm sự có phần tào lao và thiếu mạch lạc, em xin dừng ở đây vậy.
Em cảm ơn người Thấy đáng kính giúp em học hỏi được nhiều điều hay ho, mong Thầy có thể nói cho em cái sai để em có thể tuyến bộ, hãy thẳng thừng phê phán để con người lỳ lợm này để hiểu cay đắng mà quyết tâm hơn ạ.
Mình cảm ơn mọi người đã quan tâm đọc tâm sự tào lao này rất nhiều. Cảm ơn mọi người.