Trước khi viết bài này em xin lỗi vì bài viết sẽ mang màu sắc hơi tiêu cực, nếu ai đọc xong cảm thấy không vui thì em xin lỗi ạ. Còn nếu ai không muốn đọc những bài buồn thì có thể dừng ở đây là được rồi.
Em là nữ 29 tuổi, em đang rơi vào tình trạng cơm không dám ăn, ngày 1 bữa bánh mì không 2 bữa mì tôm. Mình thì không sao, thấy con mình cũng phải chịu khổ với mình thật sự nó đau xót vô cùng, nhìn thằng bé mới 9 tuổi thôi nhưng hiểu chuyện thấy nghẹn ngào.
Em quen anh những năm học cấp 3, trước anh em đã quen 1 người con trai khác và tuổi trẻ ngu ngốc đi quá giới hạn với người ấy. Đến khi em gặp anh, một người con trai trong mắt tất cả những người tiếp xúc là hiền lành, chịu khó, biết cư sử, em vì điều đó cũng quý mến anh.
Sau thời gian thì những chuyện đó lại đến, biết em đã không còn trong trắng, anh thường xuyên lấy lý do đó để đay nghiến em. Mỗi lần thế em buồn lắm, nhưng vì quá yêu nên em vẫn không thể nào chia tay được. Trong quá trình quen nhau tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, vì muốn thể hiện muốn cho anh ấy thấy mình không kém quá thấp vế với anh mà em đã nhiều lần xạo, nói mình biết làm nhiều cái mà mình thật sự không biết hoặc không giỏi về cái đó.
Vì 2 lý do này mà nó trở thành bi kịch của em. Và đến năm 1 sinh viên, em buộc phải thôi học vì lý do có bầu. Đám cưới diễn ra vội vàng từ khâu phụ huynh gặp nhau đến rước dâu chưa tới 1 tháng.
Sau khi cưới xong 2 đứa ra ở riêng nhưng gần nhà, ba mẹ có vấn đề gì vẫn về phụ giúp. Sau khi sinh con chưa được 1 tháng sức khỏe em chưa khôi phục anh đã bàn với em hay là mình mở 1 cửa hàng thời trang, kiểu vừa bán vừa may theo ý khách. Trước kia em có nói với anh em có biết may (thực chất em biết may ráp công nghiệp thôi, chứ tự cắt may thì em làm gì biết).
Thế là mới sinh khoảng 2 tháng anh chở về 1 bộ máy may bảo em phải tập may, nhưng không thầy chỉ dẫn làm sao mà em biết được. Vì lý do đó trong khi em đang ở cữ anh mắng em không tiết lời, nói em đã xạo còn lười biếng. Bao nhiêu lần trong phòng cữ em khóc ròng vì bất lực.
Sau đó 2 đứa chuyển qua chỉ bán thôi chứ không có may vá gì. Trong khi mở shop, em sáng phủi bụi, quét dọn cửa hàng chờ ai vào thì bán, anh thì lo mảng online và giao hàng. Anh liên tục đốc thúc bảo em làm đi, sao không làm gì hết. Thật sự khi ấy em chỉ mới 21 tuổi em không biết phải làm gì. Em có hỏi anh giờ em làm gì thì anh nói làm gì cũng được, miễn có làm, em bất lực câu đó thật sự, làm gì là làm gì.
Trong quá trình vận hành shop a liên tục chê em lười biến, chửi mắng em nói em muốn mở shop mở cho thì không chịu làm, rồi so sánh em với người này người kia, thậm chí còn kéo mấy chuyện quá khứ để nói cho sướng miệng. Thực chất hồi đó em chỉ biết kiểu làm truyền thống, không có biết 1 cái gì về online luôn. Một thời gian tình hình bán buôn đi xuống dẹp luôn cả mảng quần áo, rồi em đi làm công nhân 1 thời gian, còn ảnh ở nhà lo phần của shop.
Sau đó anh lại muốn mở bán cái khác để làm, trước khi mở ảnh cũng có nói với em. Em chỉ biết đồng ý chứ không hề phản đối. Em ngây thơ chỉ biết ủng hộ mong muốn của anh. Lần này là quán trà sữa. Em ngày đêm pha trà , nấu thạch phục vụ khách các kiểu, nhưng trong mắt anh em vẫn là đứa làm biến không chịu làm. Nói em làm thế chưa là gì, vẫn không bằng 1 góc của anh ta hồi kia, sáng ngủ cái gì mà 7h rưỡi chưa dậy (hồi đó con em nhỏ nó khóc đêm, cộng thêm quán đóng muộn em rất mệt, nhưng anh không hiểu cho em điều đó. Thời điểm đó em bị ám ảnh trầm cảm đến mức phải tr..e.o c*).