NGƯỜI GỬI: 35 TUỔI - VỪA GIÀ VỪA BẬN
Thân Chào Thầy Năm và Cả nhà Tâm sự buồn vui!
Chúc Thầy Năm và mọi người luôn cuối năm cũng như đầu năm luôn thật nhiều cảm xúc mới mẻ và phấn khởi ạ!
Tuổi 36 sắp ào tới và với việc là mẹ của 2 bé với nhiều thứ ập tới, cũng nhiều thứ vuột trôi đi. Cả năm qua em cảm thấy mình may mắn vì tìm được môi trường làm viêc phù hợp với sở thích của mình, được làm việc trong môi trường y tế, hỗ trợ người bệnh như là đúng tuýp người của em, được cảm thấy mình có ích, có ý nghĩa.
Em làm việc hăng say và không tính toán thời gian, hỗ trợ đồng nghiệp và bệnh nhân không vì tiền bạc (bên bệnh viện không tính tiền tăng ca hay bù giờ ). Em học được nhiều thứ về nghiệp vụ-chẩn đoán, chỉ định dù chỉ là 1 nhân viên ở khâu hậu cần chứ không phải chuyên môn trong y tế..... sau gần 2 năm cố gắng miệt mài từ đi làm từ 5h sáng đến 5h có khi tăng ca đến 8h tối ĐỔI LẠI CHO EM:
- Mức thu nhập luôn tỷ lệ nghịch với áp lực kinh tế luôn đè nặng trong cả giấc ngủ vì ko có tiền tăng ca, ko có thưởng mà chỉ sợ trừ KPI khi có bệnh nhân complain.
- Sau bao cố gắng thì vị trí hỗ trợ trưởng nhóm được đưa cho 1 nhân viên mới vào 4 tháng chưa có kinh nghiệm và khi được hỏi thì em " Già quá, Hiền quá" không hợp với vị trí này lâu dài , em còn được "ưu ái " cho làm những việc chỉ nhân viên mới zô học việc làm, và những vị trí dễ gặp KH phàn nàn nhất để dễ bề trừ KPI của em. Em vẫn nhiệt tình và làm tốt vị trí đó nhưng cảm giác XÓT XA và TỦI THÂN và đích đến tiếp theo của công việc này là gì làm em MẤT PHƯƠNG HƯỚNG...
+ Hướng đi song song :
- Em có học thêm văn bằng 2 về chuyên môn bên y tế nhưng em mông lung học xong, chuyển qua làm như 1 tờ giấy trắng và kinh nghiệm 0 thì mức lương sẽ thấp thấp hơn cả vị trí đang làm, em hoang mang hơn khi càng hỏi thăm thì em càng căng dây thần kinh vì cơn khủng hoảng kinh tế sẽ tiếp tục cho đến khi mình lại học - làm - có kinh nghiệm của nghề nghiệp mới. (Thật sự trong cả năm qua em vật lộn và cảm giác dây thần kinh đập cũng như sưng lên vì căng thẳng nó đến hằng tháng, hằng tháng)
- Em dành 15-30 phút luyện tự học tiếng anh nhưng chưa tập trung cao vì sụp năng lượng sau 1 ngày từ sáng sớm, về nhà con cái nhà cửa....
- Sắp xếp dành cho con thời gian để con mèo nheo, mắng vốn mà vẫn tĩnh tâm, tăng lắng nghe giảm chửi.
36 Tuổi sắp tới em vẫn vừa già, vừa bận túi bụi và vẫn nghèo trong thì tương lai, em bâng khuâng với công việc có ý nghĩa nhưng không đủ lo cho con cái, lo lắng vì già rồi mà còn bon chen với lớp trẻ qua ngành mới.
Em cảm ơn Thầy và mọi người đã đọc lời tâm sự của em.
Chân thành cảm ơn ./.