Listen

Description

Send us a text


NGƯỜI GỬI: LINH

Xin chào mọi người trong Tâm sự Buồn vui.

Không biết có ai như em không, đối với em đôi khi nhà không phải nơi để về. Đây là một câu chuyện rất dài, em sinh ra ở Sài Gòn nhưng lại rất ít khi về quê, 5 năm về được vài lần. Quê em ở miền Bắc nên truyền thống và cách giao tiếp cũng khác so với miền Nam, em thì bị ảnh hưởng giữa hai miền Nam, Bắc từ bố mẹ nên có tính cách khá thoải mái và tự do.

Bắt đầu khi lên cấp 2 thì bố với mẹ em ly dị, em phải lựa chọn giữa việc ở với Bố và với Mẹ, em đã chọn mẹ vì lý do em muốn phụ mẹ nhiều hơn, bố em là đàn ông nên có thể tự chăm sóc bản thân.

Lúc đó mẹ em bán quần áo ở khu vực sinh viên ở nên việc làm ăn cũng tạm ổn, nhưng vài năm sau khu đó giải tỏa 2 lần và nhà em phải chuyển đi mấy lần, lúc đó thì mẹ em có tin em bé, nhưng em nghe mẹ bảo bố em không nhận em em là con bố (sau này thì bố vẫn chu cấp tiền học và vẫn hỏi thăm mua đồ cho em gái em bình thường, sau khi lên đại học thì bố em không còn lo tiền học vì đã có gia đình mới). Sau khi bị giải tỏa thì việc bán hàng rất khó khăn, em cũng cùng mẹ chiều ra dọn hàng tối về khuya, quần quật cùng mẹ bán hàng, lúc đó em cũng hay cãi lại mẹ vì những chuyện nhỏ.

Nhưng vấn đề ở đây là tính tình mẹ em rất dễ cáu và khá bảo thủ nên đôi lúc mẹ em thường tức giận lên sẽ nói những lời khó nghe, em từ nhỏ vì những lời đó mà em tổn thương rất nhiều, đến bây giờ lớn lên mỗi lần mẹ em nói em như phản xạ tự nhiên mà tìm một lời phản bác lại rồi nói.

Em nhận ra điều này và đã cố gắng sửa, đến bây giờ mọi việc đã giảm đi, nhưng cho dù là mẹ em nói lời quan tâm hay nhắc nhở em, em đều cảm thấy buồn và chạnh lòng vì nhớ đến quá khứ, cũng vì điều này mà em vẫn nói với mẹ rằng em đã bị tổn thương tâm lý và cần mẹ giúp đỡ, mẹ em đã nói lại rằng: "Mẹ làm gì mà con tổn thương, mẹ toàn lo lắng cho con, chăm sóc hầu hạ con từ nhỏ đến giờ mà nói mẹ vậy hả? Hả?". Dù vậy nhưng em vẫn tìm cách tự giải quyết những nỗi buồn của mình bằng cách ăn, đi dạo,...

Đó cũng chưa phải tất cả, Hiện tại em đang học năm 1 của 1 trường Cao đẳng và đang rất cố gắng để có thể học tốt, bên cạnh đó tìm cách trau dồi kỹ năng cho ngành nghề tương lai mà em sẽ làm, điều này khá mất thời gian và cần người dẫn đường nên em đã tìm 1 mentor có thể chỉ con đường đúng đắn, cũng như cải tạo lại những môi trường em tiếp xúc là những kiến thức cần thiết để tiếp thu được càng nhiều càng tốt. Và em gặp một vấn đề nan giải, đó là thời gian của em có hạn, chỉ riêng việc học trên trường tầm 3h/ngày và buổi tối 8h bán hàng phụ mẹ đã khiến em bị stress.

Em thường xuyên ra chỗ bán từ 4h chiều đến 12h đêm về mới tắm, sau đó 6h dậy chuẩn bị đến 6h45 đưa em gái đi học. Em tìm đủ cách để nhắc nhở bản thân những công việc nhỏ hay quên đến những công việc lớn cần làm gấp và tìm những app nhắc nhở như báo thức, gg carlendar, gg keep, notion,... và thử rất nhiều cách nhưng chưa thực sự áp dụng được lâu dài.

Nhưng mỗi lần em nhắc đến thành tựu của bản thân sau những cố gắng thì nhận được lời nói như là đó là việc bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, em cảm nhận như chính người nhà em không công nhận em vậy, người ngoài thì em không quan tâm, nhưng đến người nhà cũng vậy khiến em càng thêm đau lòng.

Mặc dù em đã lên kế hoạch chi tiết cho bản thân từ việc học Tiếng Anh 1h/ngày đến việc tập thể dục và học bài trên lớp cũng cần 2-3h, nhưng đến một lời động viên em cũng nhận được rất rất rất ít... Người ta nói áp lực tạo ra kim cương, nhưng em chính là quả trứng cần hơi ấm để phát triển, vì chính bản thân em đã có tự tin rằng em cố gắng với quyết tâm là có thể làm tốt hơn thế nữa.

Đến bây giờ có 1 chú hay qua nhà em (có thể là theo đuổi mẹ em, nên thường xuyên phụ giúp mẹ em nhiều thứ, và chú cũng là người miền Bắc), ban đ