Listen

Description

Send us a text


NGƯỜI GỬI: EM XIN KHÔNG ĐỂ TÊN Ạ

Ba mẹ em ly dị từ khi em học lớp 2,

Ba em là một người không tốt, đến năm 27 tuổi nhìn nhận lại những gì đã trải qua em thấy ba mình là một người cha thiếu trách nhiệm và ích kỷ,

Ba mẹ em đều là người miền Trung nhưng lập nghiệp và sinh em ra trong miền Tây. Khi còn nhỏ em sống ở một khu trọ, từ khi có nhận thức, những hình ảnh trong đầu em là cảnh ba say xỉn đánh mẹ dường như mỗi ngày, 2 mẹ con ngày nào cũng phải chạy qua ở nhà những nhà xung quanh để ngủ nhờ. Không những say mê trong rượu chè, ông ấy còn có quan hệ bất chính với một người phụ nữ đã có chồng có con. Ông ấy còn về nhà gọi điện nói chuyện tình tứ với người đàn bà đó trước mặt mẹ. Còn chở em lên nhà người đàn bà đó để chơi với con bã, lấy lý do để được gặp mặt người đàn bà đó. Lúc đó em quá nhỏ để hiểu rằng không phải là ba đang thương mình mà chở mình đi chơi, mà ông ấy chỉ xem mình là công cụ thể làm lá chắn mà qua lại với người đàn bà kia.

Trong đó, mẹ chỉ có dì 6 là người thân duy nhất. Nhưng do ba đối xử không tốt với mẹ nên dì rất ghét ba, rồi ông ấy quay qua trách ngược lại dì và cấm không cho mẹ qua nhà dì chơi.

Ba em làm nghề tự do, kiếm được rất nhiều tiền ở thời điểm đó, nhưng lại chẳng đưa tiền cho mẹ để lo cơm nước và con cái. Mẹ ở nơi đất khách xa nhà, vừa bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, còn phải một mình bương chải kiếm tiền để mưu sinh. Ông ấy đi làm, bao nhiêu tiền cũng đổ vào bạn bè say xỉn, gái gú.

Đến năm em học lớp 2, mẹ đã không còn chịu đựng được nữa nên đã ly dị. Gia đình ly dị là một điều buồn nhưng ba mẹ em ly dị em lại thấy vui, không phải thấy cảnh ba đánh mẹ, mỗi ngày phải đến trường với con mắt sưng húp vì những giấc ngủ đầy lo sợ và những lần khóc đến khô cả nước mắt.

Ly dị xong ba mẹ vẫn ở trong khu trọ đó nhưng tách ra ở 2 phòng riêng, yên ổn cũng được một thời gian. Một hôm, con trai dì 6 đi học gần nhà em, nên đã ghé qua ăn cơm trưa, và bị ba sang đánh. Sau hôm đó, 2 mẹ con em đã quyết định trở về quê ở Trung để sinh sống, tránh xa người đàn ông xấu xa đó. Còn ba thì lên Sài Gòn làm công nhân may.

Trở về quê nhà, có anh em bên cạnh hỗ trợ một phần nhưng mẹ vẫn phải tiếp tục hành trình mưu sinh nuôi con ăn học. Trải qua không biết bao nhiêu là khó khăn, bị người đời ăn hiếp, áp lực tiền bạc, cộng thêm nỗi đau do ba đã gây ra, khiến mẹ bị trầm cảm, hầu như ngày nào mẹ cũng chửi bới và đánh em. Sau khi ly dị, tòa phán quyết ba phải trợ cấp cho em 200.000 mỗi tháng, nhưng ông ấy cũng không gởi. Có thể nói một mình mẹ nuôi em ăn học đến khi ra trường.

Em là một con người cảm tính, nên dù ông ấy rất xấu nhưng em vẫn còn là một đứa trẻ lành tính nên ông ấy gọi điện em đều nghe máy. Mẹ rất ghét điều đó, và nói em nghe máy ông ấy ít thôi, nhưng nhiều lần em đã cãi lời và nghĩ mẹ thật ác. Khi vào đại học, mỗi lần hè em đều vào thăm ba. Có lần mắt ông ấy yếu, mình em phải chạy về nội tới từng nhà mượn tiền cô chú cho ổng đi mổ mắt, em nhớ là tổng 22 triệu. Đã từng làm rất có tiền, nhưng chẳng bao giờ trở về nội để thăm hỏi anh em, chỉ lo cho những thú vui sai trái của bản thân, rồi lúc ốm đau, cũng chính con gái mình, chính anh em mình là giúp đỡ, còn người đàn bà kia ở đâu. Mặc dù sau này em mới hiểu, thời gian ở Sài Gòn ông ấy vẫn qua lại với người đàn ấy. Tết cũng không chịu về quê, mà cứ về chỗ người đàn bà đó.

Rồi năm 2020, ông ấy phát hiện mình bị ung thư, khi bị bệnh ông ấy cũng kêu em. Một mình em phải vừa mới xin được công việc, vừa chạy vạy chữa bệnh cho ông ấy từ chỗ này đến chỗ khác, rồi người đàn bà đó đâu.