NGƯỜI GỬI: NGUYÊN PHƯƠNG
Em chào Thầy, mặc dù em nghe tâm sự cũng như là các bài học của Thầy trên tất cả các nên tảng xã hội , suy niệm cũng nhiều áp dụng được nhiều trong cuộc sống lắm, dạo gần đây chuyện tình cảm e lại bị khó xử và không thông suốt được , nhờ thầy cho lời khuyên và phân tích thật "cứng" vì em không ngại đón nhận.
Năm nay e 30 tuổi, là nữ , công việc hiện tại có phần tương đối ổn nhưng kinh tế thì chưa do em đang học nâng cao lên bác sĩ chuyên khoa nên mọi mặt cuộc sống đều cố gắng chu toàn tài chính cho bản thân và cho e gái, vì cha mẹ cũng lớn tuổi, chuyện này thì k có gì bận tâm lắm.
Em và bạn gái ( tụi em là lesbian) yêu nhau cũng được khoảng 2 năm, tụi em biết qua mạng xã hội trước sau đó mới gặp gỡ và cảm mến nên quyết định chính thức quen nhau, cùng lúc này bạn gái e cũng đang du học theo diện được học bổng của trường bên đài loan ( em xin nói thêm về gia cảnh của bạn: bạn mất ba từ nhỏ, mẹ lo kiếm tiền nuôi 4 người con nên bạn hoàn toàn k được mẹ chăm sóc chu đáo, từ nhỏ bạn đã đi làm để kiếm tiền trang trải sống, vì sợ csong nghèo khó bạn cgang vươn lên học đại học , sau đó bạn làm HR cho công ty nhưng thấy k có tương lai bạn quyết tâm theo nghề giảng dạy, bạn cố gắng đi dạy 2 năm để có backgrounds tốt xin học bổng, hiện tại mẹ bạn đang điều trị ung thư ổn định và gia đình có 4 người anh,chị,em nhưng k hòa thuận và hạnh phúc) thời gian đầu khi du học bạn không nghĩ học ở nơi xa xứ ngoài học bổng ra còn tốn kém nhiều thứ, bạn stress và cọc cằn vs e (k s e vẫn hiểu và thông cảm)
+ khung chtrinh học khác hẳn những gì bạn nghĩ bạn chưa kịp tiếp thu vs kiến thức mới thì chuyện tiền bạc lo cho mẹ bị ung thư lại ập đến, khoảng thời gian đó e có dành dụm 1 số tiền nên e đã hỗ trợ bạn, nhưng không thể hỗ trợ nhiều được vì em cũng phải lo cho gia đình, e k thể vay mượn vì biết khả năng của mình chỉ có 1 nguồn chính, bạn gái e k nói gì nhưng 1 thời gian sau có lẽ vì nhiều thứ áp lực và bạn nghĩ e là chỗ dựa nên có những lúc bạn đề cập chuyện tiền bạc quá nhiều mà e k giúp đc lúc đó bạn lạnh nhạt thờ ơ vs e,
e vẫn nghĩ bạn k có gì sai có lẽ áp lực đè lên ngta quá nhiều thì ngta k còn tâm trí đâu mà nghĩ tới ứng xử và nói chuyện nhỏ nhẹ, e cảm thấy hơi buồn vì k biết có phải yêu nhau mà k có tài chính nó thật sự khổ tâm vậy sao, chuyện này kéo dài gần 1 năm nay, e và bạn rơi vào bế tắc chia tay nhiều lần nhưng vì nghĩ đến bạn ở nơi đất khách quê người xuất thân của bạn trong gia đình k hạnh phúc , bạn cũng k đc dạy cách phải đối mặt vs nghịch cảnh ra sao, stress ntn nên e ở lại vs bạn chia sẻ được phần nào hay phần đó,
nhưng e vẫn ưu tiên gia đình mình về tiền bạc, khi nào e làm thêm có dư 1 chút sẽ gửi gia đình lâu lâu e cũng sẽ gửi bạn 1 ít để ăn uống ( 3 tháng đầu đi học bạn k coa tiền có khi còn xin đồ ăn thừa của các sv khác về quê ăn tết, nhìn thấy cảnh đó k thể nào e k lo k buồn, nhưng cứ nhớ lại sao lúc trước e ăn uống thoải mái , muốn học thêm hay mua đồ để khám bệnh cũng k phải suy nghĩ, bây giờ vướng vào tình yêu mà mình k bỏ ngta lúc khó khăn đc nhưng s thấy lòng cứ khó chịu và dây dứt, vì e k mún bỏ lỡ việc xây dựng tlai nhưng bỏ người yêu vì ngta "nghèo" lúc khó khăn thì mình có đáng nhận đc sự yêu thương k, câu hỏi đó nó làm e rất day dứt, nhưng quả thật e yêu bạn thật lòng, chỉ là e còn quá trẻ để xây dựng sự nghiệp nếu mình phơi phới mà ng yêu mình khổ v, v thì mình có là ng tốt k, thật sự e rất mệt va kiểu suy nghĩ k lối thoát đó).
Dạo gần đây thì bạn đã quen vs cuộc sống bên Đài Loan, kiếm được chỗ làm thêm có thêm thu nhập nhưng 1 ngày chỉ ngủ được 3-5 tiếng, kéo dài như vậy khoảng 1 năm, e cũng biết vs tâm thế như vậy bạn cũng k còn tỉnh táo để nghĩ gì về chuyện khác, vài ngày trước bạn về Việt Nam, bạn có trao đổi với e là k phải bạn hết yêu em mà bạn đang ở trang thái bị thất vọng về mọi thứ xung quanh, bạn nói