NGƯỜI GỬI: CHÀNG TRAI TRẺ
CÂU HỎI LỚN CHỨA ĐỰNG VÀ GIỚI HẠN BỞI NHỮNG QUYẾT ĐỊNH TẦM THƯỜNG
Trước tiên e xin cảm ơn Thầy và mọi người trong nhóm đã đọc, đã tin tưởng và quyết định duyệt để hôm nay e có mặt ở đây cùng tâm sự. (Em là: Chàng trai trẻ - 2k1!!!)
Cảm giác thật khó diễn tả Thầy ạ!!! Nay là 30 tết AL 2023 đúng khoảnh khắc ấy bản thân em lại hiện lên và hỏi mình một câu hỏi? Mà e chắc mọi người đang thắc mắc là “ Câu hỏi lớn” là gì đúng không? Và e cũng có một suy nghĩ trong đầu mình là Thầy sẽ nghĩ: Tui đã nói rất nhiều lần trên các bài TSBV rùi, thì những câu hỏi như thế này đối với tui cũng như lứa tuổi của bạn nó chả đáng gì cả, đại loại sẽ là: lấy tờ giấy ra kẻ làm 2 và phân tích được và mất…kkk
Thế hệ e nói chung và cá nhân e nói riêng luôn hiện lên trong đầu với một câu hỏi tưởng chừng vô tri nhưng nó là lớn đối với em: “VƯỢT SƯỚNG KHÓ HƠN VƯỢT KHỔ”.
Chúng e có nhiều thứ như: có Web5n, có Tri kỷ cảm xúc (Tâm sự kinh doanh – kkk), có sách, Youtube, có Chatgpt, có tiktok…vv thật sự quá sung sướng vậy thì câu hỏi Tại sao có nhiều vậy mà đa số chúng em như những “Cậu bé mù được người khác cho mượn đèn” thế thì Bản năng bên trong tự có của chúng em để ở đâu rồi. Có phải chăng cái “Sướng” đã vô tình lấy đi lúc nào không hay? Phải chăng em phải tìm đến cái khổ cái khó để trả lời câu hỏi trên?
Nhưng để đi tìm đến nó để trả lời câu hỏi trên vậy thì e gửi câu hỏi lên đây để làm gì? Có phải làm mất thời gian cho chúng ta!!! E gửi lên thật sự trong tận đáy lòng muốn nghe những bộc bạch tâm sự của Thầy mà nó là những ký ức quay về độ tuổi chạc chững như chúng em vậy. Vừa qua e xem và cảm nhận 2 bộ phim là: “Into the wild” và “Cast a way” đại loại ý nghĩa là “Một ngày chúng ta mất hết tất cả thì chúng ta vẫn có thể sinh tồn và tồn tại được, những thứ chúng ta phụ thuộc hàng ngày và giá như phải thiếu thốn gì đó là phải khốn đốn lắm, vd: một ngày chúng ta quên mất đi cái mật khẩu trên chính chiếc điện thoại chúng ta thường dùng”. Khoan, e khẳng định: cuộc sống của em nó cũng bình thưòng như bao bạn đồng trang lứa khác không hơn ai đâu mọi người ạ, e cũng chênh vênh, e cũng mất định hướng, e cũng phí thời gian vô bổ, e cũng thức khuya, và đặc biệt e sống không thật với chính bản thân em…và hôm nay 30 tết cũng vậy em lại bắt não suy nghĩ nữa rồi.
“Em phải vượt sướng hay tận dụng cái sướng để vượt cái khổ đây??? Mà có ai thắc mắc là: Ủa mắc gì phải vượt không mọi người”
E xin chân thành cảm ơn và biết ơn