NGƯỜI GỬI: VÔ TÂM
Em xin chào thầy và mọi người
Em đang là học sinh lớp 11
Và em đang có một vấn đề lớn trong cuộc sống của mình
Em mong thầy có thể dành thời gian hướng dẫn và giải đáp cho em
Em là một cô bé hướng nội
Ko thích nói chuyện phiếm và chỉ muốn nói về những chủ đề sâu sắc với những người bạn thân
Khi đến nhà họ hàng hay họ hàng đến nhà nhà em
Em chỉ chào một câu cho phải phép rồi thôi
Ở trên lớp từ những năm cấp 2, em cảm thấy những cuộc nói chuyện với lũ bạn quá nhiều chủ đề vớ vẩn và em ko thích. Dần rồi em trở nên xa cách hơn với những người bạn cùng lớp , khi gặp họ ngoài đường em cố tìm cách như ko thấy, hay nếu bạn tới hỏi chuyện em thì em chỉ trả lời cho lịch sự
Nhưng em vẫn còn may mắn em có hai người bạn thân. Một người bạn em chơi chung từ mẫu giáo đến bây giờ, một người bạn em bắt đầu chơi và thân từ lớp 9 đến nay.
Hiện nay tụi em học cấp ba cùng trường cùng lớp khá xa nhà nên bọn em ở trọ chung.
Trở về vấn đề của em, dần rồi em ko muốn nói chuyện với ai nữa trừ 2 người bạn và gia đình. Em và gia đình rất vui vẻ và thoải mái, vấn đề lớn của em chính là cách sống, mối quan hệ xung quanh với người bên ngoài: có thể là bạn bè, thầy cô, sau này có thể là sếp là đồng nghiệp là khách hàng,....
Em ko biết bản thân mình bị gì nữa. Nhưng em không có lấy thêm bất cứ người bạn nào, cả bạn xã giao cũng ko có, em thu mình lại và có gì đó đề phòng với mọi người, có lẽ em sợ bị tổn thương bị lừa gạt ( em cũng ko biết là em sợ vậy thiệt ko nữa) . Nhưng em cảm nhận đc, em ko biết sao mỗi lần có bạn đến hỏi chuyện nhưng em lại ko quan tâm gì thậm chí có ý nghĩ : ko có một người bạn nào cũng tốt, Bởi vì em biết là em quá tập trung vào bản thân mà quên đi những người xung quanh
Em sống như một con người vô tâm, lạnh lùng, ko màng sự đời và chả quan tâm đến ai. Tất cả những gì em quan tâm là chính bản thân em: việc học, nghề nghiệp tương lai, ba mẹ và em trai, cách phát triển bản thân, cách trở nên đẹp hơn,......
Em sống như vậy từ nhỏ mà ko hề nhận ra sự nguy hiểm của nó. Cho đến khi em muốn được chú ý bởi thầy cô và sự công nhận của mọi người thì lại cảm thấy khó đến chừng nào. Em ko thể thoát khỏi đc cái hình dáng cũ của bản thân
Rồi cách nói chuyện của em trở nên ấp úng, sai chính tả câu chữ lộn xộn, ko biểu đạt đc ý
Đó là do em nói chuyện quá ít.
Đến 2 người bạn của em, em cũng trở nên xa cách.
Đến cả những gì em muốn góp ít vì bản thân cảm thấy khó chịu em cũng ko làm đc, em chọn cách chịu đựng những điều khó chịu đó trong lòng, và đây là lý do đầu tiên em cảm thấy xa cách hơn với 2 người bạn, ko phải họ xa cách em, mà là tự cảm thấy nghi ngờ, ko thích, trốn tránh và chính em là người xa cách họ.
Em có một thói quen đó là khi người nào đó làm tổn thương em, làm điều gì đó em ko vừa ý, gây cho em những cảm xúc tiêu cực như: tự ti, ghen ghét, bực mình khó chịu,...thì em toàn chịu đựng ko à, em ngại nói với người ta, bởi vì em sợ bị nói, bị nghĩ là ích kỷ, có chút xíu cũng khó chịu ,....
Và cái quan trọng em nghĩ đa số người hướng nội đều có đó là ghét xung đột, sợ xung đột. Từ trốn tránh họ xa cách họ và đến mức em dần dần nghĩ cách biến ra khỏi cuộc sống của họ, để em và họ ko liên quan gì hết
Và bây giờ em cũng ko biết bắt đầu từ đâu nữa
Hai bạn của em cả hai người bạn đều học giỏi, đều có điểm mạnh điểm yếu riêng. Nhưng cả hai người họ có một thứ mà em luôn cảm thấy ghen tị. Đó là sự công nhận của thầy cô và bạn bè, nói đúng hơn là sự nổi tiếng đc thầy cô biết đến, đúng là giỏi là một phần nhưng hai bạn đấy rất biết thể hiện bản thân cho mọi người thấy, rất vui vẻ hoà đồng và biết cách xây d