Listen

Description

Send us a text


NGƯỜI GỬI: HAPPY

Chào thầy và mọi người ạ. Em là con trai gần 24 tuổi em xin tâm sự chuyện gia đình và họ hàng em.

Bố em là thương binh, gần 70 tuổi, có vết thương sọ não nên liệt nửa người, tức là 1 nửa người bị kém đi không cử động tốt như bình thường, viết được rõ tình trạng của bố em thế này cũng là vì em vừa hỏi lại bố, bố em trước giờ ở nhà không làm công việc gì, mặc dù bị thương vậy nhưng em thấy bố em đâu có vấn đề về nhận thức và cũng chưa nghe ai nói bố có vấn đề về nhận thức chỉ làm việc khó khăn hơn người bình thường thôi.

Em thấy vấn đề khiến em buồn nhất chính là bố em. Em thấy bố sống tệ, không biết ứng sử với mọi người trong gia đình và cả những người xung quanh, hay chửi nặng em và anh em, có hành động đánh mắng không hợp lý và hồi em bé cũng hay đánh nhau với mẹ em đến giờ vẫn hay cãi nhau với mẹ, em không biết diễn tả rõ những lời cãi nhau đó của bố em như thế nào nhưng những lời cãi nhau đó thể hiện sự thiếu hiểu biết và hống hách của bố, riêng nghĩ người thương binh mà cãi nhau ghê vậy đã là sai rồi, ở nhà thì cãi nhau ghê lắm nhưng ra đường thì không dám thế đâu còn sợ, rụt rè và hèn kém, người thương binh ra đường được ưu tiên nhiều nhưng rụt rè vậy nên mất nhiều quyền lợi của cả bố và gia đình.

Nghe kể ngày xưa bố học khá giỏi, giờ ở nhà không làm gì nhưng không hiểu vì gì lại rất coi thường mẹ em và họ ngoại kiểu coi thường mẹ em chỉ làm giúp việc mặc dù thỉnh thoảng em đi làm cùng mẹ thấy mẹ em được mọi người thực sự quý mến và tôn trọng, mẹ làm giúp việc nhưng cũng làm cho người nước ngoài và các bác trong bộ chính trị, em rất nể mẹ.

Thời gian đầu khi mẹ em làm giúp việc lương thấp nhưng sau này lương cao hơn lương thương binh bố được nhà nước trợ cấp, hàng tháng mẹ sẽ đưa tiền lương cho bố đi gửi tiết kiệm ngân hàng, em không rõ đưa tiền như nào và trừ tiền đi chợ ra sao nhưng lương mẹ vẫn cao hơn bố nhưng khi tiết kiệm được một khoản mua nhà bố cứ khăng khăng tiền mua nhà của bố chẳng công nhận gì ở mẹ.

Hồi trước lâu rồi em còn từng thấy tờ giấy ly hôn trên bàn, chắc tờ đó của bố em thôi nhưng chắc vì gia đình nên không có ly hôn gì. Ở nhà hồi em học cấp 1,2 bố hay nấu cơm, giặt, phơi quần áo, rửa bát vào buổi trưa còn buổi tối mẹ đi làm về sẽ làm. Trong nhà anh em và em tính cách khá khác nhau nên từ trước đến nay ít nói chuyện nhưng nói về anh lại dài quá nên thôi. Đó chỉ riêng trong gia đình đã thấy buồn chán và mệt mỏi rồi.

Trong họ hàng em bên nội, gia đình em gần là nghèo nhất, mẹ em thì là người ở quê lên còn họ ngoại thì ở thành phố, mẹ lại làm giúp việc nữa chắc cũng vì mấy điều này nên họ hàng cũng không nể, bố em là anh cả trong họ nhưng ăn nói kém mọi người trong họ cũng không khinh đâu nhưng chẳng giúp đỡ gì nhiều cho bố, mẹ em ở gần chăm sóc bố thì bố không tôn trọng lại sợ và tôn sùng họ nội hơn.

Mọi người bên họ nội học giỏi và giàu, suốt từ đó đến giờ em tiếp xúc với họ nọi cảm giác của em cực kỳ căng thẳng, áp lực và mệt mỏi vì em học kém và giao tiếp cũng dở, họ chẳng hỏi han tại sao em lại vậy cũng chẳng giúp đỡ gì em gặp mặt là chỉ hỏi chuyện học hành chẳng có chuyện khác để nói và kể cả anh em học rất giỏi nhưng họ hàng cũng chẳng vui vẻ gì với anh.

Họ hàng em bên ngoại ở quê họ rất vui tính, suốt quãng thời gian còn bé em về quê chơi rất vui, mọi người cũng quý và đánh giá cao em thấy em có tương lai. Vấn đề bắt đầu xảy ra khi em học cấp 2, nhà em có mua chung một căn nhà ở quê với cậu em, sau đó xảy ra xích mích chuyện đ