NGƯỜI GỬI: FOXCODE
BÂY GIỜ CÓ CÒN KỊP KHÔNG?
Chào thầy Năm và mọi người.
Em là nam 21 tuổi, chỉ còn và tháng nữa là em sẽ đi đại học. Chắc thầy và mọi người đang tự hỏi tại sao bây giờ em mới đi học đại học trong khi các bạn đồng trang lứa của em thì sắp ra trường hết rồi? Em nghĩ có lẽ đây là nỗ lực để tự cứu lấy cuộc đời của chính mình.
Hồi học cấp 1 em là một đứa năng nổ hoạt bát. Đặc biệt là được giáo viên đánh giá cao về tài năng khi luôn làm được những bài tập khó mà trong lớp không ai làm được.
Nhưng mọi chuyện không êm đẹp như vậy khi lên cấp 2. Em thường xuyên bị bắt nạt và trêu chọc. Kết quả học tập của em ngày càng sa sút và tính cách của em dần thay đổi: em ít nói hơn, sợ chỗ đông người và không còn cảm giác vui vẻ khi nói chuyện với bè nữa.
Lên cấp 3, rời bỏ được những người bạn "xấu". Em nghĩ mọi chuyện chắc sẽ tốt đẹp hơn, và mình có thể làm lại được. Nhưng không! Ngôi trường em cấp 3 đó thật sự rất tiêu cực.
Ở đây chỉ những học sinh lớp chọn mới được học thập bình thường, còn lại thì... Con trai hiệu trưởng đánh người không bị kỉ luật. Hiệu phó bắt học sinh đi lao động ở nhà riêng để đổi lấy điểm 8 môn sinh học. Giáo viên bộ môn yêu cầu phải đi học thêm nếu muốn có " đủ điểm để lên lớp". Tệ hơn nữa. Những vấn đề tâm lý từ hồi cấp 2 khiến em đánh mất cách giao tiếp nên hầu như em không có bạn.
Cũng may còn có cô bạn từ hồi cấp 2 vẫn còn giữ liên lạc. Tuy khác trường nhưng hai đứa vẫn hay nói chuyện với nhau, cùng làm bài tập, đôi khi là tâm sự và cả nói chuyện trên trời dưới đất nữa.
Năm lớp 11 tính cách của em đột ngột thay đổi, (lúc này em chưa nhận ra vấn đề tâm lý của mình). Em trở nên cọc cằn nóng nảy, mỗi khi nói chuyện với bạn ấy thì em hay trả lời bằng những câu cộc lốc như "Gì?", "?", hay có lúc gắt gỏng hơn như "Cái quái gì thế?", "Cút!". Do nói chuyện vô duyên như vậy nên bọn em cũng dần ít liên lạc với nhau hơn.
Cuối năm cấp 3, em đăng kí vào một trường ở Hà Nội. Nhưng mẹ em đã nhất quyết ngăn cản không cho đi vì lí do rất "ối giời ơi". Chỉ vì trong nghe người ta bảo trường đó học bổng du học nước ngoài, không cho đi vì sợ bị lừa đi xuất khẩu lao động không về được. Không phải nói đùa đâu! Mẹ em đã thật sự tin như vậy đó, dù có giải thích như thế nào thì cũng không thuyết phục được. Vì không bảo vệ được ý kiến của bản thân em bèn gác lại ước mơ học tiếp và đi làm.
Thời gian đi làm em đã gặp nhiều người, tiếp xúc với những lối tư duy mới cộng thêm với ý nghĩ "đi học không phải khổ nữa".
Từ đó mỗi khi sớm, chủ nhật em đều học thêm tiếng Anh. Thời gian này em biết được vấn đề tâm lý của mình và liên lạc lại với cô bạn hồi cấp 2 kia. Rất may là bạn đó không trách chuyện cũ và bọn em lại nói chuyện trở lại.
Nhưng vấn đề tâm lý vẫn còn nên em không thấy vui khi nói chuyện với người khác thầy ạ. Nhiều lần bạn ấy hay rủ ra nhà chơi, nhưng em đều từ chối hoặc là đến đó nói vài câu sau đó tìm lý do để đi về sớm. Thật sự em không muốn như vậy, trong đầu em lúc nào cũng toàn nghĩ "họ không thích mình, họ làm vậy chỉ vì phép lịch sự mà thôi".
Hơn 2 năm vừa làm vừa học có được chút tiền, em xin vào học tại một trường xa ở Đồng Nai. Và như mọi lần mẹ em lại ngăn cản, nhưng lần này lần này quyết tâm bảo vệ ý kiến của mình nên mẹ em đành phải đồng ý.
Viết tới đây cũng dài rồi. Coi như cũng được trải lòng được phần nào . Nếu được em muốn nghe ý kiến của thầy và mọi người về việc:
-Bây giờ đi học có muộn không?
-Làm sao để khắc phục vấn đề tâm lý? (Thật sự em cảm thấy rất có lỗi với người bạn kia)