NGƯỜI GỬI: Chicken pha kè
Em xin chào thầy và mọi người, em xin tự giới thiệu bản thân em là sinh viên năm 3 ngành marketing, hiện đang là intern SEO cho doanh nghiệp về cơ điện lạnh. Nên phần tâm sự này em xin tâm sự về mẹ là chủ yếu ạ.
Kể qua 1 chút về mẹ, mẹ em là một người thương con cái, muốn con cái học hành đến nơi đến trốn, nên người vì đời mẹ đã phải nghỉ học từ lớp 2, không phải khổ như mẹ, mẹ là người không hạnh phúc trong gia đình. Từ thời 4 tuổi mẹ đã bị nhốt trong nhà theo đúng nghĩa đen để không đi tụ tập bạn bè, năm 5 tuổi thì phải đi chăn trâu thuê cho hợp tác xã. Lớn lên với sự nghiêm khắc của bà, mẹ em không có bạn bè, không có bố vì bố đi lính hy sinh trên biển từ lúc bà đang mang bầu mẹ. Bà nghiêm khắc đến nỗi đứa con nuôi của bà cũng phải bỏ nhà ra đi từ còn nhỏ (rất nhỏ mà em không nhớ chính xác tuổi). Dần dần đến lúc mẹ lớn, bà cũng áp lực lấy chồng, tư tưởng mẹ đặt đâu con phải ngồi đấy.
Khi mẹ lấy chồng ra ở riêng, bà cũng không giúp đỡ gì cả dù mẹ có cả em và cả anh trai cách 2 tuổi. Không giúp không phải vì gia cảnh bà không thể, mà em cũng không hiểu tại sao lại có thể nhẫn tâm như vậy. Cuộc sống mẹ em gần như là địa ngục, năm em 3 tuổi (năm 2007) thì bố em bỏ ra đi để lại mẹ em một mình nuôi 2 đứa con khôn lớn. Gần như bố không bao giờ về thăm gia đình, con cái ngoại trừ về một thời gian ngắn lúc em khoảng 10 tuổi, tuy nhiên lần đó bố về ở một thời gian và đốt nhà gỗ gia đình đang ở vì rượu chè, ghen tuông (Mặc dù chính bố em mới là người đi ngoại tình). Một mình mẹ em căm chịu nuôi 2 anh em khôn lớn trong cảnh bà ngoại, cậu mợ áp lực, hàng xóm thì cơ hội, lợi dụng, có khi còn có thanh niên, đàn ông trêu chọc mẹ vào buổi đêm vì chỗ em ở là núi cao ở Tây Bắc nên mật độ dân cư xung quanh khá là vắng vẻ.
Anh trai em thì học hết cấp 3 đi làm phụ xe, lương thì cũng tầm 10tr. Tuy nhiên thời điểm hiện tại em biết là em chưa là ai nên cũng không thể thuyết phục anh trai học đi, chăm chỉ lên được vì cuộc đời nói chuyện bằng kết quả ạ hihi. Có lẽ anh trai thì sau này em chỉ có thể làm gương, để anh em có thể cùng tiến lên thui.
Giờ em cũng lớn rồi, em cũng có ý định ra trường sẽ về quê ở với mẹ để phần nào mẹ yên tâm về nơi ở hiện tại, vun vén gia đình tốt hơn mà không phải là nô lệ, vướng mắc của công việc gì. Tuy nhiên thì vết thương của mẹ từ tuổi thơ đến giờ là quá đỗi quá sức với em vì mỗi lần mẹ me mé kể với em về tuổi thơ của mẹ thì cảm xúc tuôn trào, không kìm được nước mắt, bao lần như 1 mà em chưa biết xử lý như thế nào. Nên em muốn hỏi thầy hướng đi về tham vấn tâm lý cho mẹ, nhưng em cũng chưa biết cách như thế nào để khơi gợi và dẫn dắt dần mẹ đi đến gặp bắc sĩ tâm lý để có sự tham vấn, giải tỏa cảm xúc, chữa lành này ạ?
Em cảm thầy và mọi người đã lắng nghe!