Listen

Description

Send us a text


NGƯỜI GỬI: CON LÀ MÂY Ạ

Dạ con chào thầy và mọi người, con năm nay mới 18 tuổi thôi nên vẫn còn tính tò mò và thích đặt những câu hỏi.

Hiện tại là gần giữa tháng 11, cũng hơn 1 tháng tính từ ngày thầy quyết định không để link cho mọi người tâm sự dưới mỗi bài tâm sự buồn vui nữa. Con biết là số lượng tâm sự của mọi người đã gửi về cho thầy vẫn còn nhiều, nhưng mà nghĩ tới một ngày chương trình tâm sự buồn vui sẽ dừng lại con vẫn thấy buồn á.

Theo như những gì con nghĩ thôi nha, hông biết mọi người cảm thấy thế nào chứ chương trình này cho con cảm giác được lắng nghe dù con chưa bao giờ là nhân vật trong câu chuyện. Có những việc, những quy luật trong cuộc sống mà người lớn chưa từng ai nói cho con biết, thì nhờ câu chuyện của mọi người và đặc biệt là phần hồi đáp của thầy đã cho con những kiến thức ấy. Đối với con việc đó rất quý giá luôn, tại con mới chập chững vào đời mà, lóng ngóng ngu ngơ là bị dập liền rồi mới rút ra bài học chứ đâu có được ai bao bọc nữa.

Con tìm lại link này hông biết có còn nhận được sự lắng nghe từ thầy không, đó là điều khiến con tò mò. Nếu thầy dừng chương trình lại và có một hướng đi khác chẳng hạn như lui về sau ở ẩn hay dành thời gian nhiều hơn cho thế giới của thầy thì con tuy buồn nhưng vẫn rất ủng hộ dù hông biết đó là gì, vì khi mình làm một việc mình tin là đúng và có người ủng hộ thì vẫn vui hơn phải không ạ?

Còn về phía con, con cảm thấy bình yên và hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Con vào ngành tâm lý học giáo dục sau khi rớt ngành tâm lý học và đã từng buồn về việc đó - cho đến khi con nhìn thấy người bạn chung lớp mỗi ngày đi học đều ôm theo sự hối hận lẫn mặc cảm vì đã rớt ngành tâm lý học. Con thấy mình may mắn theo một nghĩa nào đó, vì con không ôm trong lòng sự cay đắng như bạn và con đang tận hưởng việc đi học mỗi ngày. Người lớn nói học ngành này rồi làm gì để nuôi thân, nghe cũng đau phải không ạ? Nhưng con tin lời thầy rằng chỉ cần con nỗ lực, nỗ lực nữa thì ngành nào hông quan trọng, con vẫn sẽ tự đứng được trên đôi chân của mình thôi. Dù sao con cũng đang học những thứ con thích chứ không còn phải chịu đựng cảm giác "tại sao mình phải ngồi đây để làm bài tập của toán lí hóa" như hồi cấp 3, đó đối với con cũng là sự thành công rồi ạ.

Để kết lại, điều mà đến bây giờ con mới nhận ra là sự vui vẻ và hài lòng rất quan trọng. Và tinh thần của chúng ta càng ổn định, khỏe mạnh thì cuộc sống của chúng ta cũng vơi bớt phần nào sự nặng nề, khó khăn. Chắc đó cũng là lí do về việc tại sao thầy luôn hướng đến sự tích cực trong ngôi nhà chung này, phải vậy hông thầy?