NGƯỜI GỬI: KMIN
Em chào anh Năm và mọi người trong mục Tâm Sự Buồn Vui.
Em chúc anh giữ gìn sức khoẻ để đồng hành tiếp tục cùng với cộng đồng siêu cấp dễ thương này ạ.
Đây là lần đầu tiên em viết một bài để chia sẻ, san sẻ vấn đề của em với mọi người ở Tâm Sự Buồn Vui. Mặc dầu đa số mọi người ở đây em không hề có mối liên hệ nào cả, nhưng em cảm thấy cộng đồng tâm sự này là nơi em có thể chia sẻ được.
Hm.. Em là nam 21 tuổi và gần đây thế giới quan của em về cuộc sống đang bị “tổn thương dữ dội”. Em ở ngoài đời sống với một bề ngoài là một đứa học giỏi, chăm chỉ, thích giúp đỡ người khác. Và vấn đề mà em gặp phải chính là giúp đỡ người khác.
Vì là một người hướng nội nên em thường khó kết bạn theo cách thông thường. Và trong những năm cấp 2 em đã tìm được một cách. Đó là học thật giỏi, khi đó sẽ có những bạn cần “sự học giỏi” của em. Và em sẵn sàng giúp đỡ mọi người theo cách dó.
Và vấn đề cũng từ chỗ đó. Khi em không giỏi hoặc khả năng học bị tuột kém thì em sẽ có cảm giác trở thành người thừa. Em duy truỳ mối quan hệ của mình với các bạn xung quanh nhờ việc học. Nếu không em dường như không thể nói chuyện được với họ.
Trước đây đã có những lúc em học chững lại và cảm giác “ra rìa” xuất hiện. Em lựa chọn một nhóm bạn học “kém” hơn em khác và em lại có được cảm giác hoà nhập. Gần đây thì em lại suy nghĩ nhiều hơn về vấn đề này (có lẽ là do em lười học không chừng, hì!).
Sau nhiều lần để ý, ngoài cảm giác “ra rìa” em còn một cảm giác đố kị và căm ghét khác. Cụ thể nếu trong nhóm bạn có người có được thành tích hoặc bất kỳ thứ gì làm họ hạnh phúc, vui mà không phải do em tác động (giúp đỡ, cho lời khuyên,…) thì em sẽ có cảm giác ghét và muốn họ không hạnh phúc nữa.
Khi nhận ra được điều này em cảm thấy hoảng sợ về bản thân mình. Trước giờ em cứ nghĩ là mình tốt mình muốn giúp đỡ mọi người. Nhưng có vẻ không phải thế. Cảm giác này như em muốn trở thành một “thánh nhân” ban phát hạnh phúc cho mọi người. Đương nhiên điều này là không thể.
Nhưng em chưa thể thoát ra khỏi những suy nghĩ ấy. Em luôn bị dằn vặt vì người khác vui vẻ mà không phải do mình. Em mong muốn đem giá trị ấy đến mọi người nhưng khi em không thể các cảm xúc tiêu cực cứ hiện về trong em. Đây có phải là khao khát muốn được công nhận không ạ. Niềm vui khi em giúp đỡ người khác không phải là thấy họ vui mà lại là được họ tâng bốc, tung hô và cảm ơn vì em đã giúp. Nếu không em lại cảm thấy khó chịu.
Thật sự thì em muốn mình là một người có thể nghĩ về người khác. Đẩy đi những suy nghĩ tiêu cực khi người khác có niềm vui hay hạnh phúc. Em muốn đơn giản là giúp đỡ cho đi. Nhưng từ khi nhận ra phần tính cách “xấu xa” này em phải liên tục đối mặt với câu hỏi mình là ai. Em lạc lối trong cách sống của mình, cảm giác từ một người tốt đẹp trở thành một người giúp đỡ người khác vì bản thân mình khiến em mất niềm tin vào cách sống của bản thân
Câu văn em còn lủng củng và cách diễn đạt cho người khác hiểu vẫn còn hạn chế. Hy vọng tâm sự này của em sẽ được anh Năm và mọi người cho em thêm góc nhìn ạ. Em cảm ơn
Em mong mọi người trong Tâm Sự Buồn Vui có một buổi tối an lành và ấm áp
Em cảm ơn !