Listen

Description

Send us a text

NGƯỜI GỬI: A LITTLE CAT

Chào thầy Năm và mọi người, em là nữ năm nay 2x tuổi, hiện đang sống ở Sài Gòn. Em muốn viết về những trăn trở của mình về đời sống hôn nhân gia đình.

Sơ lược về gia cảnh thì em lớn lên trong gia đình mẹ đơn thân, bố mẹ ly dị khi em còn bé vì lí do bố em ngoại tình. Sau đó em theo mẹ về bên ngoại ở, và đây cũng là lí do khiến em trăn trở về thế giới xung quanh. Họ hàng bên ngoại em là người Bắc nên sống theo kiểu nhiều thế hệ ở chung với nhau. 

Quay lại vấn đề chính của bài viết đó là em sợ ở gần mẹ mình. Mẹ em rất thương em, mẹ đã làm việc vất vả để cho em đi học được bằng bạn bằng bè. Nhưng bởi vì ở gần họ hàng mà mẹ có xu hướng đặt cảm xúc của họ lên trên. Mẹ rất thích bàn tán về cuộc đời của người khác. Em cảm giác cái nhà của em giống một cái chợ, một thùng rác để tất cả mọi người xả cảm xúc vào trong đó. Ngày bé em cảm thấy rất khó chịu khi phải nghe những câu chuyện đó, nhưng sau này lớn lên em hiểu đó là một cái nghiệp (một thói quen được lặp đi lặp lại nhiều) rất khó bỏ. Mẹ bảo đó là chuyện gia đình nào cũng có và em nên tập quen với nó. 

Tính mẹ em cái gì cũng là chung, mẹ con với nhau không có gì phải giấu, nhưng tính em thì lại kì, dù có là gia đình thì vẫn nên có khoảng không gian cho mình, còn mẹ em lúc nào cũng muốn em ở bên cạnh. Dù ở chung với nhiều người, nhưng em rất lạc lõng. Hồi bé em hay bị họ hàng chửi, thậm chí là đánh (chỉ là tát thôi) nhưng mẹ em chưa bao giờ đứng về phía em nói đỡ câu nào cho em. Mẹ bảo nếu em hư thì mẹ em cho phép người khác dạy dỗ và có lần mẹ bảo rằng nếu sau này chồng em đánh em mà em sai thì mẹ em không can (trước đây bố mẹ em cũng đánh nhau). 

Cảm giác khi bị công kích nhưng nhìn mẹ mình thì lại im lặng khiến em bị tổn thương. Em cũng hay bị em họ dành đồ của mình, và mẹ chưa bao giờ nói gì hết. Em biết đây là đồ của em và em có quyền không cho mượn, nhưng nếu em không nhường thì dì em sẽ lên tiếng muốn em nhường. Có đôi khi em cũng ước mẹ cũng nói đỡ cho em khi em bị bắt nạt.

Từ khi chia tay thì mẹ chưa đi bước nào, và có quay lại với một người đàn ông có gia đình cũng được nhiều năm. Em chỉ biết gia đình người này vợ chồng không hòa thuận nhưng vẫn sống chung, người này cũng có địa vị nên họ hàng có công chuyện gì thì đều nhờ vả người này. Trước giờ em chưa từng hỏi mẹ về người này vì em biết mình chỉ là phận làm con, em cảm thấy thương nhưng một phần em cũng không hiểu tại sao mẹ lại làm như vậy. Ngoài việc dạy em sống phải tử tế thì mẹ em luôn nói với em rằng đàn ông nào cũng ngoại tình, phụ nữ sinh ra phải chịu thiệt thòi, phải hy sinh vun vén cho chồng cho con. 

Em để ý những người chị em của mẹ cũng đều lấy phải người đàn ông không tốt, đều ăn bám nhưng họ vẫn ở vậy. Hồi bé thì em không hiểu, nhưng mà sau này lớn lên em hiểu được rằng chưa ai dạy họ cách yêu thương chính mình. Đối với gia đình em, thì phải sống cho người khác mới là hạnh phúc nhưng sự thật em lại không cảm được cách sống đó. 

Vì em luôn phải ở một mình, nên em ít nói và không hay bộc lộ cảm xúc bởi em biết có nói cũng không được lắng nghe. Khi em lớn, đi học đại học thì mẹ bảo muốn em ở gần để dễ dàng thủ thỉ, tâm sự, chăm sóc lẫn nhau. Lý trí bảo em nên làm tròn bổn phận nhưng cảm xúc lại khó tả. 

Dù không muốn nhưng phải thừa nhận em có những tính cách của mẹ, em phát hiện ra khi em yêu. Em thấy mình có xu hướng kiểm soát, và mong cầu đối phương rất nhiều, hay chạy theo cảm xúc của người khác. Em biết tất cả đến từ sự thiếu thốn tình cảm, từ nỗi sợ người đàn ông đó ngoại tình, sợ người ta không thương mình. Và em cũng biết điều này làm cả hai rất mệt mỏi nếu em không tỉnh thức có thể sẽ làm tổn thương cho cả hai nên em đã chủ động chấm dứt tất cả. 

Từ bé đến lớn em luôn có một suy nghĩ có phải em không xứng đáng có được hạnh phúc hay không? Có phải rồi em sẽ trở thành một người như mẹ e