Chào chú Năm và mọi người.
Hiện nay, em đang là sinh viên năm nhất ngành Công nghệ thông tin của một trường cũng gọi là top đầu. Dù thế sau khi trải qua khoảng độ hơn một học kỳ, em hiện có nhiềm tâm sự muốn giãi bày nhưng chưa có ai để làm cả. Nên hôm nay em muốn giãi bày với chú và mọi người về tâm tư của em khi học đại học. Chỉ mong viết xong bài tâm sự này và gửi cho chú, lòng em nhẹ nhõm hơn vì ít ra có ai đó tiếp nhận bài của mình.
Em đã từng nghe, các trường đại học chỉ khác ở những người học xung quanh em chứ thầy cô thì không đổi là mấy. Em so sánh tương quan giữa trường cấp 3 ở quê em với trường đại học hiện tại, dù hơi khập khiễng một vài phần nào đó, thì em thấy rõ nhất ở chỗ: Mấy bạn cùng lớp hồi cấp 3 nó cứ xin bài làm của em để chép và nộp; còn bạn đại học giờ, em có đưa cho nó cũng không thèm, "thôi để tao tự làm" dù nó làm khi hạn nộp còn có 1 ngày, cảm thấy cũng lạ, và tính cách cũng ngại hơn so cấp 3; còn thầy cô thì nói chung là y xì, cũng ru ngủ như nhau, thậm chí bây giờ còn hơn nữa, và có khi tệ hơn phần nào so với thầy cô ở cấp 3 về điểm sau:
"Thầy cô lên đây giảng cho vui, chứ tiền lương giảng dạy không bằng công việc chính của ngành này".
Em nghe câu nói này từ một thầy khi giảng dạy bài học. Cảm thấy đây đúng là đáp án cho mọi sự bức rức của em ở đại học. "Hóa ra là thế, nên họ giảng thường không có tâm và không đặt mình vào sinh viên để cải thiện, kiểu: Nếu tôi là sinh viên ngồi đó nghe một người giảng dạy như tôi thì tôi sẽ cảm thấy thế nào? Mà thực ra họ cũng chả rảnh để làm việc đó nữa". Ở môn Nhập môn lập trình, thầy đã nói rất rõ: "Môn này sẽ giảng lại từ đầu về lập trình cho cả người những người chưa biết lập trình để bắt đầu". Thế mà trong bài về Vòng lặp, thầy chưa đề cập lần nào đến câu lệnh "contine" trong vòng lặp; vậy mà lúc ôn tập thì tự nhiên nó lòi ra, và thầy cũng chả nói trực tiếp, chỉ nói là vòng lặp này làm gì. Mấy đứa cùng bàn phải hỏi câu lệnh "continue" để làm gì, em phải giải thích ra với kiến thực đã học trước. Vâng, em phải học trước để hiểu thầy cô nói gì thui, chứ không thì chả hiểu gì cả, nhất là mấy buổi đầu: Không biết gì cả mà cứ ném vào mặt mấy thuật ngữ chuyên môn mà sau này mới học, khiến ấn tượng ban đầu của em cũng không tốt tí nào. Và như em đã biết, ấn tượng ban đầu rất quan trọng và khó để đổi, vậy mà ngay trong môn đầu tiên của ngành học, ngay buổi đầu tiên là để lại ấn tượng xấu và chán nản rồi. Đó chỉ là 1 trường hợp điển hình trong rất nhiều trường hợp.
Chung lại, thầy cô giảng cho có lệ, cho đạt KPI, còn dưới kia hiểu hay không không quan trọng. Đừng nghĩ là cuối giờ là có thể hỏi, vì chỉ có thể hỏi những chỗ vướng mắc, mà muốn hỏi là phải hiểu ít nhất vài phần nào đó trong bài giảng. Chẳng lẽ đi hỏi: "Thầy có thể giảng lại từ đầu cho em được không?" hay "Thầy có thể tóm tắt lại những ý chính được không?" Mà hầu như những lớp em học là chả ai hỏi, những đứa hỏi chắc nó là thần đồng hay học trước mà toàn hỏi thứ gì xa vời quá.
Tất nhiên em phải chủ động tìm cách khắc phục cho vấn đề này chứ, chằng lẽ lại cứ chịu đựng như thế mãi mãi sao? Thì em chủ động học bổ sung trên mạng, đúng ra là học mới những gì thầy cô đã dạy trên trường vì có nhớ gì đâu sau khi hết tiết. Và cách này khá là hiệu quả, em chủ động học trên mạng và qua môn dễ dàng mà chả cần quan tâm thầy cô trên trường nói gì.
Nhưng em nhận ra là: Vậy thời gian trên trường là coi như vứt đi à? Em cảm thấy đúng vậy, trên trường cùng lắm làm việc riêng là lên mạng học hoặc giả vờ nghe nghe đối với thầy cô khó tính. Trên trường chủ yếu là điểm danh th