NGƯỜI GỬI: ÁNH DƯƠNG
Cảm ơn bạn đã lắng nghe tâm sự của tớ!
Tớ là cô bé 20 tuổi, cứng đầu, luôn tự đưa ra quyết định và làm theo suy nghĩ của bản thân. Lời khuyên từ bố mẹ,anh chị em tớ có nghe nhưng nghe rồi để đó!
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tớ đậu vào trường đại học Hoa Sen để tiếp tục đi học, đúng lúc gia đình tớ gặp khó khăn, tớ tạm hoãn việc học lại để tập trung kiếm tiền để được tiếp tục đi học.
Gia đình,anh chị lúc đó muốn tớ đi xuất khẩu lao động sang bên Singapo với chị và cậu đang ở bên đó.Tớ nhất quyết không đi vì tớ muốn đi học, tơ có suy nghĩ không học đại học, suy nghĩ thực dụng là tớ sẽ học cao đẳng, nhất định phải học.
Chị tớ hỏi tớ là: Em có dự định gì cho tương lai của em? Em có suy nghĩ gì về em của hiện tại?
Tớ: Em muốn được đi học( bây giờ em suy nghĩ thực dụng lắm) không học đại học thì học cao đẳng
Chị: Em chỉ nghĩ được cho bản thân em thôi? xung quanh em không quan tâm à?
Tớ: bây giờ em sẽ đi làm để tiếp tục đi học.
Chị: Em có suy nghĩ qua cảm nhận. Hi vọng của bố mẹ đối với em không?Em có từng suy nghĩ đến cái khó của bố mẹ em không? Em có đủ hiều về hai chữ trách nhiệm và bổn phận không?
Tớ: đã suy nghĩ ích kỷ, chỉ nghĩ có bản thân tớ...
Chị là một người tớ rất giỏi, tớ đã hỏi chị rằng: tại sao chị lại có thể hi sinh tuổi trẻ của chị vì gia đình, điều mà em khó mà làm được?
Chị:Chị có thể ích kỷ với bản thân, người ngoài. Nhưng không bao giờ ích kỷ với gia đình. Đó là nguyên tắc.
( Cuộc trò chuyện này đến với mẹ của tớ? mẹ bảo nghe câu hỏi này tau thấy vô cùng thất vọng, tau nuôi mày ăn học mà mày trả lời như thế à?)
Thật sự là đến bây giờ suy nghĩ lại tớ vẫn bối rối vì câu hỏi của mẹ? Tại sao mẹ lại thất vọng? Có phải sự ích kỷ của bản thân chỉ nghĩ cho mình? Liệu mong muốn được đi học là sai?
Thật sự vấn đề này tớ cần được nghe lời khuyên, hiện tại tớ vẫn thấy mông lung, hoài nghi về bản thân và thấy mình thật tệ, làm cho bố mẹ không tin tưởng lo lắng cho mình nữa.
Đúng là từ bé đến lớn đều là suy nghĩ của tớ, tự đưa ra quyết định, muốn làm gì ai khuyên cũng không nghe(bướng, tự cho mình là đúng), muốn tự mình giải quyết vấn đề của mình, sống tự lập, tự kiếm tiền .
(Suy nghĩ của cô bé ấy là sai sao? Thật sự tớ muốn gặp được một người thầy có thể đưa ra cho tớ những hướng đi, giải thích cho cô bé ấy hiểu, cô bé đang sai ở đâu?đưa ra lời khuyên?)
Cô bé ấy sẵn sàng sữa lỗi sai của chính mình để tốt hơn từng ngày.
Có giải pháp nào để giải quyết tốt hơn không?
Và...
Suốt 5 tháng đi làm ở Hà Nội, làm hết các công việc để có tiền như bán hàng ở Circle K, phục vụ nhà hàng, gửi CV ứng tuyển đều từ chối...Sau đó nghỉ việc và bị đuổi việc khiến tớ dành thời gian nhìn nhận lại chính mình, tớ học được gì từ công việc đó, tại sao lại đuổi việc tớ?
Nguyên tắc của tớ, không làm ở một nơi mà nơi đó không tôn trọng mình.Còn bị đuổi việc khiến tớ chấp nhận,(Chị quản lý rất tiếc vì đã đuổi việc tớ, bây giờ đi đâu chị cũng gọi tớ hỏi có đi cùng mọi người không?) tớ muốn dừng lại để nhìn lại chặng hành trình tớ đã đi qua, học được gì trong 5 tháng đó,tớ không muốn ngày nào cũng bán sức lao động, rồi cuối tháng nhận lương...tớ nhận ra rằng tớ cần đầu tư vào bản thân, tạo ra giá trị của bản thân mình. Điều tớ làm được khi nhìn lại 5 tháng đó, tớ đã tự mình đăng kí khóa học tiếng anh và khóa học xây dựng thương hiệu cá nhân.
Liệu có cách nào để tớ có thể vừa đến trường, vừa tự lo cho bản thân không? cách giải quyết nào bây giờ là tốt nhất và phù hợp nhất?