NGƯỜI GỬI: THANH HỒNG
Dạ chào mọi người. Hiện tại em đang học lớp 12, ai ai cũng rỉ vào tai em rằng "Năm nay là năm quyết định cuộc đời", nghe người lớn nói câu đó, em vừa sợ vừa không ưng!
Vẻ bề ngoài, mọi người luôn nhận xét em là người có kỉ luật, kỉ cương, có thể nhìn xa, và còn rất "cố định", bây giờ em nhận ra, em không muốn học và trở thành "cái nghề ấy" - nghề dịch.
Thực ra, rất nhiều lần em lập kế hoạch (mỗi năm đều thế) đặt ra mục tiêu, rồi cái đùng, bây giờ em thấy em không muốn vậy nữa, không muốn học ngôn ngữ nữa, không ôm mộng trở thành phiên dịch viên nữa, trước kia, em hướng đến tiền, đến cuộc sống tự do, được đi khắp nơi...(trái tim tuổi 17 thật hồn nhiên), em muốn thoát khỏi nơi em đang sống. Nhưng bây giờ, em thay đổi hoàn toàn cách nhìn về đời và về bản thân em...
Em không muốn ngộ nhận và vô tri như con thêu thân bay vô biển lửa, em muốn có một hướng bay rõ ràng!
Em nghĩ bản thân đã ngộ nhận suốt thời THCS, rồi hai năm đầu cấp 3, em luôn chắc nịch "Mày nhất định sẽ trở thành phiên dịch viên" - cái cách khẳng định mà thu hút tín hiệu vũ trụ ấy ạ. Giờ đây, càng học, càng cận kề ngày "cao khảo", và là lứa cuối của Chương trình GD cũ, em thật sự rất áp lực....Em đột nhiên nhận ra, em thuộc về một thế giới khác, chứ không phải nghề dịch. Em muốn học ngành tâm lý học thay vì ngôn ngữ, em không chỉ muốn tự nuôi sống mình mà còn muốn trở thành nhân tố có ích cho xã hội.
Cuộc sống có quá khắc nghiệt với những đứa trẻ mới lớn?
Em rất bối rối, bởi, cái ngành ấy chưa phổ biến ở Việt Nam, rất ít phụ huynh ủng hộ con cái theo con đường đó, có lẽ nhà em cũng vậy. Những chuyên gia Tâm lý em biết đều ở nước ngoài dù họ là người Việt Nam, có thể thấy nhu cầu về "chữa lành" ở nước ta chưa phổ rộng. Nhưng em quả thật rất hạnh phúc khi mọi người luôn tìm mình và chia sẽ, tâm sự. Khi lắng nghe họ, em thấy rất đủ, nhưng em e ngại vấn đề nghề nghiệp ấy ạ. Và còn vạn thứ em khó tả thành lời, cứ tưởng mình là đứa có tầm nhìn rõ nhất, nhưng nào ngờ lại là đứa mông lung nhất.
Ở nơi em sống, vài ngày trước, có bạn lớp 10 tự kết liểu đời mình, sáng đó, em nghe tin, em liền đi hỏi tùm lum chỗ, cuối cùng em biết bạn đó bị trầmm cảmm rất nặng, lúc đó, em thật sự cheet lặng, "Người ta có hiểu bản chất suy nghĩ của mình không?", em tự hỏi, "Liệu tôi có giúp được em không?", cũng vạn lần em tự khích lệ mình, "Yên tâm đi, cứ nghe theo tiếng gọi trái tim, người thật sự giỏi thì éo thất nghiệp đâu", nhưng thẩm sâu bên trong, em sợ lắm.ảe