NGƯỜI GỬI: LARS
Chào tất cả cô, bác, anh, chị. Đặc biệt là chào Anh Năm!
Em vừa mới thất nghiệp. Đây là công ty thứ 3 kể từ khi em bắt đầu ra đời đi làm từ 2019. Khi bài này của em có may mắn được lên sóng thì không biết đến lúc đó em đã tìm được công việc mới chưa?
Em năm nay 26 tuổi (1997) đã có gia đình và 2 bé nhỏ, 1 trai, 1 gái, quê ở Cà Mau. Hoàn cảnh gia đình em cũng gọi là đủ ăn đủ mặc thôi ạ. Em là con 1 trong nhà, đúng nghĩa là: "Con trai cưng của mẹ". Từ nhỏ, em chỉ có việc ăn và học, mẹ em không cho em làm bất kì một thứ gì cả. Gia đình em khá phức tạp. Từ nhỏ, em luôn bị quản thúc và sống dưới cách giáo dục của cha mẹ là phụ thuộc vào gia đình hoàn toàn. Cha mẹ quyết định thay em tất cả mọi thứ và em là một đứa rất nghe lời.
Cha và mẹ em đến với nhau sau những đổ vỡ. Em có 2 anh chị cùng cha, khác mẹ. (1 người anh nghiện ngập và 1 người chị tương đối hạnh phúc với cuộc sống hiện tại). Do có 1 người con trai như vậy nên cha em quản giáo em càng khắc khe hơn. Là con trai nhưng không được đi chơi quá 9h. Lúc nào, bất kể làm gì cũng luôn dưới tầm mắt của cha và mẹ.
Cha và mẹ em lại không hạnh phúc. Nhiều lúc em tự hỏi là vì cái gì mà 2 người lại có thể sống bên nhau trong một mối quan hệ như vậy? (Vì em sao?). Tuổi thơ của em chứng kiến chuyện chửi nhau, đánh nhau ở mọi lúc, mọi nơi kể cả khi ăn cơm hay làm bất cứ điều gì mà 2 ông bà gay gỗ, chửi bới, đánh đập nhau, dùng những lời thậm tệ nhất dành cho nhau, cho gia đình của nhau. Em nhớ có lần, em đã phải quỳ lạy 2 ông bà trong lúc ông bà đánh nhau trong mâm cơm. Những ký ức, những hình ảnh đó không thể nào em có thể xóa được. Cha mẹ như vậy nên riết rồi em bị chai lỳ với cảm xúc, em ko còn sợ nữa, ko còn khóc nữa. Cứ mỗi tháng mà cha mẹ em lại không chửi nhau, đánh nhau là điều gì đó bất bình thường trong cuộc sống của em từ trước đến nay. Em không trách cha mẹ của mình vì em nghĩ họ cũng là nạn nhân như em. Chỉ là họ muốn chuộc lại lỗi lầm của mình bằng cách giáo dục không tốt lên em.
Về gia đình của em. Vợ em là bạn học cùng Đại học với em. Tụi em quen nhau 2 năm và cưới nhau cũng được 3 năm. Giữa vợ chồng em thì không có vấn đề gì to lớn, trừ vợ chồng em hơi khác tần số, nên khó có thể tâm sự với nhau. Em lại không có bạn bè và mối quan hệ để tâm sự, chia sẻ nên đó cũng là lý do em viết ở đây. Tuy nhiên, giữa vợ và mẹ của em lại không tốt. Mẹ em rất kỹ tính và ngăn nắp, vợ em thì được cái lo lắng cho chồng, con, bếp núc khá chu đáo nhưng lại cẩu thả, không ngăn nắp. Và rồi, 2 người không sống chung được với nhau. Về bản chất, ai cũng muốn người khác làm theo quan điểm, cách sống của mình cả, không ai nhường ai. Em thì lại đứng giữa, mẹ em chỉ có một mình em, cũng khó ha? Đầu năm, em phát hiện em bị đái tháo đường. Đối với tuổi như em thì bị bệnh này là khá sớm. Do em bệnh, mẹ em không yên tâm nên lên ở trọ chung với vợ chồng em. Ở chung thì càng nhiều chuyện để xét nét, khó chịu với nhau. Hồi con trai em mới chào đời, cũng vì nghĩ cho gia đình, cho vợ em mà em đã lớn tiếng với mẹ em và dọn lên Vĩnh Long ở riêng và làm việc ở một nơi xa. Đó là lần đầu tiên trong 26 năm em lớn tiếng với mẹ của em. Và giờ, cái viễn cảnh 2 người cơm không lành canh không ngọt và em lại là người ở giữa.
Trong đầu em có rất nhiều vấn đề phải suy nghĩ:
-Cha mẹ ngày càng già, thân là con 1, công danh sự nghiệp chưa ổn định. Xa quê hương, cha mẹ. Làm sao lo lắng cho cha mẹ lúc già yếu, bệnh tật?
-Mẹ chồng nàng dâu không thể toàn vẹn cả 2. Có hiếu với cha mẹ thì chẳng lẽ xa lìa vợ con. Bên vợ, bên con thì mang danh là con bất hiếu?
-Công việc, kinh tế chưa ổn định, vừa thất nghiệp. Những tháng tới không biết tiền ở đâu để mua sữa cho con. Em có cố găng học ngoại ngữ, cố gắng học thêm ch