Xin chào thầy và mọi người, em là nữ, hiện em đang là sinh viên năm 3 của 1 trường đại học tại Hà Nội. Hôm nay em viết tâm sự này xin mọi người cho em một số lời khuyên về 2 vấn đề sau ạ
1. Em không biết mình mắc sai lầm ở đâu trong cách giao tiếp của bản thân
Đọc 2 chữ " giao tiếp" có lẽ mọi người đã thấy chán ngán lắm rồi, vì thầy đã làm rất nhiều video tâm huyết về chủ đề này và em cũng đã xem được phần lớn những video đó và cũng đã áp dụng theo. Nhưng em thật sự không hiểu do em đã áp dụng sai hay vấn đề nằm ở đâu mà dù em cố gắng như nào cũng không có được sự thiện cảm và thương mến từ mọi người xung quanh em, từ những người chỗ làm thêm cho đến bạn cùng phòng ktx, những người em phải gặp hàng ngày. Tất nhiên là em cũng có bạn thân nhưng gần đây em cũng nhận ra có 1 vài vấn đề trong các mối quan hệ này.
Đầu tiên là với những người em không quá thân thiết nhưng phải gặp hàng ngày, em tự nhận thấy mình rất welcome và nhiệt tình giúp đỡ mọi người, ai có khó khăn gì em cũng đều thật lòng muốn giúp . Em cũng áp dụng theo video của thầy là nói những chuyện người khác quan tâm, hay quan tâm thật lòng đến người khác, em không biết có đúng không nhưng em cảm giác mình đã áp dụng mọi thứ trên đời nhưng người ta cũng không coi mình hơn mức bình thường là bao (hay nói cách khác là cảm giác yêu quý).
Có 1 lần, chị nhân viên ở chỗ làm của em bị ngã xe, em rất quan tâm hỏi han chị, em còn đi mua băng cá nhân với các thứ cho chị ( thật sự ai mà làm như thế với em em rất trân trọng luôn ạ), nhưng có vẻ chị coi điều đó là rất bình thường và hôm sau khi em đến làm thì thái độ của chị cũng chẳng welcome em là mấy. Em thật sự rất tâm đắc với câu, đại loại là “ hãy đối xử với người khác theo cách mình muốn đươc đối xử”, nhưng em cảm giác mình chưa từng được đối xử lại như thế bao giờ. Em không phải muốn đòi hỏi mọi người phải tốt lại y hệt với em, em chỉ muốn có cảm giác được welcome tại nơi làm việc thôi ạ ☹
Hồi đầu em mới đi làm thêm, có 1 bạn khác nữa vào cùng lúc với em. Em cảm giác bạn đó cũng nói chuyện như bình thường như em, vậy mà chỉ sau vài tuần bạn đó và các chị nhân viên khác đã rất thân thiết, đi chơi với nhau này nọ, còn em vẫn cảm giác xa cách, xã giao như hồi mới vào làm, mặc dù như em đã nói, em rất hay chủ động nói chuyện hỏi thăm mọi người. Em thật sự không biết vấn đề nằm ở đâu nữa.
Cũng tương tự như vậy khi ở ktc, em cũng rất nhiệt tình và giúp đỡ các bạn, nhiều khi có bạn chỉ cần kêu đói quá, mà em có bánh em sẽ hỏi bạn có muốn ăn không ngay lập tức. Tuy nhiên, trong phòng nếu mọi người có rủ nhau đi chơi em cũng luôn là người biết cuối cùng, rồi khi đi chơi thì cảm giác như người ngoài cuộc vậy.
Trước đây em nghĩ có thể là do cơ mặt của em không được thân thiện, nhưng thật ra trong phòng có 1 bạn nhiều khi nhìn bạn rất cau có, kiêu căng ( không chỉ em mà mọi người trong phòng cũng nhận xét như vậy), nhưng mọi người vẫn rất welcome và để tâm đến bạn. em là một người hướng nội, nhưng em thấy mình cũng đã rất cố gắng để hòa nhập, nhưng không sao hòa nhập 100% được, vì vậy mỗi ngày thức dậy trong phòng em không có ngày nào thật sự vui vẻ vì em cảm giác cô đơn lắm ạ
2. Chuyện mở rộng môi trường giao tiếp
Vì những chuyện kể trên mà càng ngày em càng ngại giao tiếp, dù chỉ là đi mua đồ em cũng cảm thấy có chút sợ hãi. Khi cuối tuần hoặc nghỉ lễ em chỉ về nhà, cũng không đi chơi ở đâu vì cũng không có ai rủ, bạn thân của em thì đã có người yêu và cuộc sống đại học riêng nên dù cùng trong 1 thành phố nhưng 3 năm đại học bọn em rất hiếm