Listen

Description

Send us a text


NGƯỜI GỬI: GẤU BÔNG

Thật sự em rất phân vân rằng mình có nên gửi những dòng này không. Vì em biết rằng mình rồi sẽ thoát ra khỏi những chuyện này, khi mà em không còn ở nhà nữa.

Em là sinh viên năm cuối, có lẽ mốt đi làm dù có bị chửi thậm tệ tới mức nào em cũng không có tư cách nói là "bị nghe những lời nói, từ ngữ mà ngay cả bố mẹ đẻ cũng chưa từng nói với mình". Từ nhỏ em đã được mẹ so sánh với động vật, gia súc, bị gọi là đ*, đi ăn nằm với trai. Và mẹ làm vậy chỉ để thỏa cơn giận trong lòng mình.

Ba em mất khi em chưa vào lớp một, mẹ em cũng không đi thêm bước nữa nên một mình mẹ nuôi em. Em biết với sự đầu tư ăn học của mẹ cho em thì mẹ em phải làm việc thực sự rất vất vả. Nhưng vì mẹ em quá áp lực với cuộc sống vì em nên có thể chửi mắng, áp đặt em sao? Từ bé đến lớn, điều gì không theo ý mẹ, em đều bị chửi. Một việc mẹ em nói làm a->b->c, nếu em làm a->c->b thì không được; hàng ngày mẹ giao nấu món này, em nấu món khác cũng không được. Lúc nào em cũng nghe thấy từ "không được". Lúc vui vẻ thì không sao, lúc mẹ bực bội thì từ chuyện bình thường cũng thành chuyện lớn. Mẹ em sẽ luôn bẻ ý người khác thành đó là lời nói chửi rủa, sỉ nhục mình; hay là việc đó là nhằm hại mình, giết mình. Em hiểu mẹ em rất áp lực nên mới hành động với em như vậy, nhưng còn em thì sao đây? Em không phải robot để khi nào mẹ cần làm việc gì thì bấm, khi nào mẹ không chỉ đạo nữa thì bấm nút tự động. Em biết em vô dụng, năng lực làm việc nhà của em chỉ tới đó, em không làm theo ý mẹ được. Và vì là "một mình tao nuôi mày ăn học, sống sung sướng" nên mẹ em có quyền đánh đập em, thậm chí là bằng mặt dao sao? Nếu chỉ 1 lần thì em còn nghĩ là "à, do mình vô dụng quá, do mẹ áp lực quá". Nhưng còn những lần sau này thì sao, khi mẹ cũng chẳng còn quá áp lực kinh tế hay chuyện học hành của em rồi, và mẹ vẫn hành xử như vậy. Vậy thì em phải lấy lí do gì cho những chuyện mẹ em đã làm với em đây? Vì em là con của mẹ nên mẹ có quyền mắng em bằng những từ ngữ tệ hại nhất để giải tỏa cơn giận sao? Nhưng có lẽ lí do gì không còn quan trọng nữa rồi. Bởi vì lời đã nói ra làm sao rút lại được.

Thực sự là em không sao, em vẫn ổn với những lời nói và hành động của mẹ. Em có thể giải quyết những vấn đề bên trong em, nên chắc chắn em rồi sẽ ổn thôi. Nhưng mà em không thể em nhà với mẹ thêm được nữa, vì cứ tiếp tục nhận những năng lượng này thì ngay cả bản thân mình em cũng hỏng mất.

Nhưng nếu em đi thì mẹ em phải làm sao? Mẹ em sẽ phải ở nhà một mình sao? Mẹ em mạnh mẽ, độc lập, nhưng không có khả năng tự ở với bản thân. Em có thể vui vẻ với chỉ riêng bản thân mình, nhưng mẹ em thì không thể. Mẹ em cần có người dỗ ngọt mình, cần có người để mẹ em nấu cơm cùng ăn cơm cùng. Em 21 rồi, nên mẹ em cũng không còn trẻ nữa, ở một mình ốm đau bệnh tật em không ở nhà thì làm sao? Lỡ đi đứng trơn trượt thì làm sao?

Em đi học ở Sài Gòn là tuần nào em cũng về nhà, gạo mới được vơi dần đi. Có 1 lần em muốn cuối tuần đi lượn Sài Gòn nên không về, tới lúc em về thấy thùng gạo y nguyên. Em nên làm gì để mẹ ở một mình vẫn ổn nhỉ... Đừng ai khuyên là nói mẹ lấy chồng ạ, vì chuyện này không thể làm liền; còn em thì muốn dọn đi trong năm nay rồi.

Ban đầu em viết là em muốn tâm sự thôi, nhưng khi hết khóc rồi thì cần cách giải quyết ạ. Cảm ơn thầy 5 và anh chị đã đọc ạ.