NGƯỜI GỬI: THIỆN VŨ
Kính gửi đại gia đình Web5ngay
Em năm nay 29 tuổi. Em sống trong một gia đình " tràn đầy yêu thương". Ngày đầu tiên em đi làm mẹ em lên ktx công ty để xem em làm ở đâu và ngủ ở đó 1 đêm. Công việc thứ 2 của em ở thành phố em làm ổn. Chuyển sang công việc thứ 3, em làm ở Bình Dương. Mẹ em nói BD bất ổn, là thiên đường của trốn nợ và giang hồ. Mẹ em ép em phải về nếu không mẹ em lên công ty em quậy. Lúc đó em cũng biết mẹ bị bệnh tim nên em bỏ việc về quê. Và đó là quyết định sai lầm của em.
10 năm trước cha em có dấu hiệu ngoại tình. Nhà em buôn bán tạp hóa và chở nước ngọt. Lúc đầu tiền hàng cha và mẹ em góp chung còn tiền lời thì mạnh ai nấy giữ. Sau đó cha em nói ông chở nước ngọt không có lời nên 1 ngày mẹ em phải bù 500 ngàn tiền hàng. Mẹ em làm việc đó đã 10 năm. Em bảo mẹ em theo dõi cha em hay đi oánh ghen đi. Mẹ em gạt phắt nói là vì em vì hạnh phúc gia đình nên mẹ nhịn.
Em về quê sống ở cái tiệm tạp hóa nhỏ. Làm việc từ 6h sáng tới 6h chiều, không nghỉ cả CN và mùng 1 Tết. Một ngày em được 200 ngàn.
Em tận mắt thấy mẹ em ngày càng già yếu ( hơn 60 rồi). Em tận mắt thấy cha em ném tiền vào mặt mẹ em vì ngày hôm đó mẹ em chỉ có 400 không đủ 500.
Sau ngày hôm đó mẹ em nằm nhà thương vì nhồi máu cơ tim và không ở với cha em nữa ( nhưng cũng không ly dị). Mẹ em dùng danh nghĩa mẹ buộc em phải ở lại chăm sóc cha em. Sáng 6h em bán tạp hóa nhận đt đặt hàng cho cha em đi giao nước ngọt. Vì em giao là em bỏ túi riêng không trả lại lêu lêu. Chiều 6h em về nhà mẹ. Sáng 6h lại đi và không một ngày nghỉ.
Cha em thường hay chửi em mỗi khi đông khách. Vì khách quá đông cha em không có thời gian ở bên người tình. Cha em lại sợ từ chối thì mất khách không đủ tiền lo cho tình yêu mới và mất danh tiếng gia đình. Không chửi em thì chửi ai.
Nói về gia đình nội em. Gia đình nội em đã ở đất này 200 năm và là gia đình gốc hoa trọng nam khinh nữ. Tài sản sẽ để lại cho cha em phần lớn và sẽ để lại cho em là cháu nội trai đích tôn. Đó là những gì ông bà nội hay nói. Mà ông bà nội mất sớm. 6 người cô em đến nay đều không có chồng. Cô cả nắm sổ đỏ và tất cả giấy tờ. Từ nhỏ em đã chịu sự phân biệt đối xử rất khắc nghiệt, bị chửi mắng rất thậm tệ. Lúc đó em mới 6 tuổi và vết thương lòng đến bây giờ 29 tuổi không lành lại được. Cha em thì im lặng cho qua, còn mẹ em thì chịu đựng vì hạnh phúc của em. Sau này lớn em đã tuyên bố không nhận bất cứ cái gì từ họ nội thì thái độ của mấy người "cô" em hòa hoãn lại. Nhưng gần đây lại trở lại cay nghiệt như lúc trước vì mẹ em ở riêng với cha em. Họ nhà ngoại thì thờ ơ vì cho là đó là chuyện gia đình em, họ không tiện nhúng vào.
Vài tuần gần đây em dự định đi làm lại ở thành phố hay một nơi xa nào đó. Mẹ em lại lo lắng. Mẹ em hay hỏi em địa chỉ công ty em nộp. Bà hay hỏi công ty có lừa đảo không. Bà thường xuyên đọc kinh cầu em bình an ( trước đó bà ko đọc). Dù không dưới 1 lần em bày tỏ hoàn cảnh của em với mẹ. Ở cái tiệm tạp hóa đó là địa ngục với em. Em cầu xin mẹ cho em đi. Và mẹ em bảo dù gì thì đó cũng là cha em, sau này cha em già yếu bệnh tật thì em phải nuôi ( hiện giờ cha em khỏe như vâm và vẫn chửi em như thường). Nên mẹ em vì sau này em không phải khổ do chăm sóc cha già thì hiện giờ phải chăm sóc tốt cho cha em. Mẹ em không đồng ý cho em đi làm xa vì mẹ em yêu thương em.
Sự yêu thương này quá độc hại. Khi em ở địa ngục mẹ em không lo lắng cho em. Đến khi em cố gắng bò lết ra khỏi đó mẹ em lại sợ em bị nguy hiểm.
Em phải làm gì đây để cân bằng giữa mẹ em và em. Ở vùng quê này tâm hồn em đầy những ổ voi, ổ gà. Mẹ em lại muốn ở lại quê và muốn em cũng vậy.
Em 29 tuổi. Và em cảm thấy em còn có thể cứu giúp một chút.
Làm sao để chữa lành vết thương trong lòng em ? Hướng đi cuộc đời của em là gì ? Em cần gặp ai để cứu đời em đây?
Cảm ơn cả nhà đã đọc ạ.
Viết ra tiếng l