Listen

Description

Send us a text


NGƯỜI GỬI: EM XIN GIẤU TÊN Ạ

Em chào thầy và cả nhà ạ

Lúc này e buồn quá thầy ạ. Năm đầu tiên lấy chồng dc hơn tháng thì đến Tết, về nhà chồng thì người ta đến nhà chồng đòi nợ chửi bới um sùm. Nhà chồng e có ba người con trai nhưng ai cũng dính nợ nần cả, cả bố mẹ chồng cũng có nợ xây nhà ( nhà 1 tầng 3 phòng xây hết 600 triệu trả ngân hàng chưa xong, mẹ Chồng nói với em để trả nợ cùng bố mẹ sau khi em cưới về xong). Lúc này e còn chưa biết nợ khác của chồng và em trai chồng nữa.

Ông bà nội chồng cũng nghèo sống ngay bên cạnh.

Tết năm nào cũng có người đến đòi nợ r chửi bới um sùm. Lúc biết đến nợ của Chồng nữa em nằm khóc cả đêm vì không dám có con.

Cũng có lẽ vì nợ nần ngập đầu nên chồng em stress yếu sl nên 2 vợ chồng lấy nhau hơn 2 năm ko có con. Đi khám bs bảo có khi phải thụ tinh ống nghiệm. Bọn e cũng chẳng nghĩ đến. Nên cũng chẳng phòng tránh gì. Gần 3 năm kết hôn thì tụi em có con. Em ân hận và thương con quá vì để con đến trong hoàn cảnh này. Lúc này em viết những dòng này là khi e đang ôm con 2 tháng trong phòng và nghe người ta đến nhà đòi nợ bố mẹ chồng và chửi um sùm còn suýt đánh nhau. Ngày 30 Tết.

Trước khi lấy chồng mẹ chồng em luôn nói nhà mẹ nghèo. Nhưng bố mẹ đẻ em cho rằng bố mẹ khi lấy nhau cũng tay trắng, chăm chỉ làm lụng cũng khá lên, xây nhà nuôi tụi em ăn học tử tế. Nên mẹ nói với em chỉ cần chồng và nhà chồng e tử tế thì ko phải sợ giờ nghèo. Nhưng lấy chồng 3 năm em đã phải bán hết vàng, tiền cưới cho chồng trả nợ. Bố mẹ đẻ vì thương em còn lén âm thầm cho chồng em vay tiền. Cũng gần 300 triệu mà nợ nhà chồng vẫn như cái thùng ko đáy vì dính nợ lãi (vay khắp nơi và còn nặng lãi- cả chồng và em chồng)

Và bố mẹ chồng chỉ cả ngày than nghèo than khổ. Bố mẹ làm nông. Em chồng thì làm việc này việc kia vài ngày là bỏ.

Điều e thấy vọng nhất là cả nhà chồng xem việc thất hẹn là chuyện thường tình- lẽ dĩ nhiên vì nhà nghèo. Không có tiền trả nợ. Vậy mà hẹn lên hẹn xuống rồi thất hẹn. Thậm chí còn ko trả lời, ngắt liên lạc khi người ta đòi nợ.

Và cả nhà ai cũng nhụt chí. Kêu ca chết mất nhưng lại chẳng làm gì khác hơn.

Em thấy em có lỗi với con em khi để con sinh ra trong hoàn cảnh này quá ạ. Em tự trách mình nhiều vì bất lực và vô trách nhiệm khi để con sinh ra trong đk sống như vậy. Em thấy có lỗi với bố mẹ em vì đi lấy chồng mà khiến bố mẹ khổ tâm và bố mẹ phải lấy tiền dưỡng già cặm cụi nhặt nhạnh từng đồng để giúp nhà chồng em mà không biết bao giờ mới lấy lại được. Mà có lẽ sẽ không  nếu em ko kiếm tiền trả lại cho bố mẹ. Có lẽ số tiền dưỡng già đó sẽ chẳng trả được cho bố mẹ em.

Em tự trách và bất lực quá ạ.

Có lẽ cứ như thế này nhà chồng e sẽ đến mức vỡ nợ

Rồi hôn nhân của bọn e cũng chẳng đến đâu

Em càng thấy có lỗi với con em