Listen

Description

Send us a text

NGƯỜI GỬI: MỘT ĐỨA M*T DẠ.Y

Mình nhận ra mình ghét mẹ vô cùng, cả ba nữa. Nói đúng hơn là hận thù. Không biết tại sao mỗi lần nói chuyện với họ lại cáu gắt, chưa hết câu là không muốn nghe gì nữa rồi mặc dù chỉ là lời dặn dò. Hình như là từ hồi nhỏ là đã hỗn rồi chứ không phải bây giờ. Hay chửi, hay xưng hô "mày tao", hay cảm thấy bất an và chán ghét. Cứ mỗi lần nổi nóng xong, ân hận rồi lại khóc, nhiều khi trong lúc tức giận cũng uất ức lắm chứ. 

Cứ vầy hoài, họ lại nói mình hỗn. Mình cũng giải thích: "Sao hồi nhỏ cũng nóng tính rồi đánh đập con mình rồi chửi bới, hay so sánh trước mặt người ngoài... giờ bản thân tự ti hay so sánh lại bảo đừng nghĩ nhiều? Không đứa con nào có quyền được chọn gia đình của mình hết, vì nếu được thì ai cũng muốn sống với cha mẹ hiền hòa, văn minh, không cần quá giàu nhưng biết cách yêu thương và dành thời gian cho con mình.

Không cha mẹ nào lại thốt ra câu '...còn lần nữa là tao giiế.t mày đó nghe chưa, tao mà biết có ngày hôm nay là không sinh mày ra, đồ cái thứ mất dạy...'

Mỗi lần đi ra ngoài, có nóng lắm mình cũng ráng kiềm chế dù có phải lỗi của họ hay không, nhưng vẫn không che giấu được nét khó chịu và coi thường ngay trên gương mặt. Mình rất sợ ai đó nói mình là "một đứa mất dạy, không có cha sinh mẹ dạy, đồ vô học..." Vì ai cũng muốn mình tốt đẹp trong mắt người khác hết. Nhưng mà áp lực quá, biết là không nên đối xử với cha mẹ như vậy kẻo sau này bị quả báo, là tội lỗi không thể tha thứ, nhưng nhiều khi mệt đến nỗi tim đập thình thịch rồi ứa nước mắt không hay luôn. 

Rất muốn kiểm soát cái miệng mình lại nhưng sau này cho dù có tốt hơn thì quá khứ nó cũng đã rồi. Vẫn mãi là vết nhơ, là tội lỗi, là sự tổn thương của cha mẹ và con cái gây ra cho nhau. Là nỗi đau thế hệ khi mà cứ liên tục làm tổn thương lên những đứa trẻ. Vì tình yêu thương và đạo đức nó xuất phát từ gia đình, là cái gốc cái rễ... 

Mình mặc kệ tuổi thơ có màu hồng như nào, được ăn học rồi sống an toàn ra sao... nhưng nếu thiếu một chút sự nhẫn nại bao dung và tình thương của cha mẹ, cảm thấy có gì đó nó không trọn vẹn... 

Mình cũng rất muốn dễ thương và hiền hòa, hiếu thảo như các bạn mình... cuộc sống khá tròn trịa và ngăn nắp, dù không hoàn hảo nhưng không ảnh hưởng về đạo đức...

Mình không thích lúc nào cũng phải ra chợ bán hàng, cực lắm, nhưng phải làm vì công việc của mẹ. Nhiều cái cơ bản không biết, xong lại nghĩ, oh ước gì mình mình làm trong văn phòng cty lớn, hay ở đâu đó thoáng mát không nóng nực không bị muỗi cắn. "Cho dù sau này có được như thế, nhỡ khi nhớ lại có tiếc và hối hận vì đối xử không tử tế với cha mẹ mình không? Vì không ai thương mình bằng cha mẹ hết."