NGƯỜI GỬI: CƠN GIÓ LẠ!
Chào mọi người và Thầy Năm!
Đây là lần thứ 3 mình viết tâm sự rồi ạ. Hai lần trước mình viết xong rồi ngần ngại xóa đi.
Mình năm nay 34 tuổi, mẹ đơn thân nuôi 2 bé, kinh doanh phát triển ổn định ạ. Nhưng điều làm mình buồn phiền nhất là mẹ mình. Bà là một người rất cố chấp đã quyết làm gì là làm cho bằng được và không nghe ai ngăn cản. Gia đình mình lúc bé rất khó khăn nợ nần vì những lần làm ăn thất bại của bà. Mình đã nai lưng ra làm trả nợ từ lúc mình mới ra trường đi làm.
Bà có 1 khả năng trời phú là khả năng thuyết phục và lấy lòng người lạ, họ có thể cho bà mượn số tiền lên đến vài trăm triệu mà không cần thế chấp. Sau đó bà làm ăn thua lỗ hết đợt này đến đợt khác, mình có góp ý bà lại không chịu nghe. Mình luôn là người đứng ra dọn dẹp bãi chiến trường mà bà bỏ lại. Cứ hết khoản nợ này đến khoản khác lãi mẹ đẻ lãi con. Mình trả đã hơn mười mấy năm.
Thật ra việc kinh doanh của mình đã đi vào ổn định nếu bà không gây nợ nần thì mình dư sức sống thoải mái nhưng mình cứ thấy bất lực vì tốc độ mình kiếm ra tiền không bằng tốc độ mà bà phá tiền. Nhiều lúc mình nghĩ buồn rất nhiều, mình cố gắng dành dụm tiền vì mình chẳng có chỗ dựa nào cả. Nuôi con 1 mình, cha mẹ già đau yếu 1 tay mình lo, các khoản chi tiêu trong nhà đều là mình bỏ ra. Nếu cứ trả nợ cho bà như vậy lỡ 1 ngày mình có bề gì thì hai con mình ai lo. Rồi mình sợ tuổi già ập đến mình không còn khoản tiết kiệm nào phòng thân cả.
Mình thật sự bế tắc vì hôm nay bà lại nói mình cứu bà trả nợ. Bà lừa anh chị họ mình cầm nhà cho bà vay, giờ bà trả không nổi bảo mình trả hộ. Haizz, mình là đứa rất lạc quan nhưng bây giờ mình chỉ muốn biến mất thôi, mình cảm thấy bà ấy không thương mình tẹo nào cả. Mình đang viết những dòng này trong nước mắt!