Listen

Description

Send us a text


NGƯỜI GỬI: FAN CỨNG W5N

[CON KHÔNG THƯƠNG MẸ, CÓ ĐƯỢC KHÔNG MẸ?]

Em chào thầy 5 và các anh chị. Chúc mọi người luôn tràn đầy niềm vui trong cuộc sống ạ.

Bài viết này hơi tiêu cực về suy nghĩ của một người con dành cho mẹ mình. Nên mọi người cân nhắc trước khi đọc nhé ạ.

Trước khi gửi bài này cho thầy là em cũng đã suy nghĩ rất nhiều vì em hiếm khi nào mang chuyện cá nhân của mình đăng lên mạng lắm nhưng em nghĩ chắc cũng có một số người cũng có suy nghĩ giống như em.

Từ ngày xưa ai cũng được người lớn hoặc các tôn giáo dạy rằng: làm con thì phải có hiếu. Trong Phật giáo cũng có rất nhiều câu chuyện nói về sự hiếu thuận của con cái dành cho cha mẹ dù cha mẹ có ác đến đâu, điển hình là câu chuyện Mục Liên Cứu Mẹ.

Nhưng em không hiểu thế nào là một người con có hiếu? Mình vẫn phải thương yêu ba mẹ mình cho dù họ đã từng gây tổn thương thể xác lẫn tâm hồn cho ta ư? Phải hy sinh như vậy để được công nhận, để khỏi phải bị đọa vào địa ngục ư? Em biết sự nguy hiểm của một sản phụ, sự vất vả trăm ngàn lần để nuôi một đứa con trưởng thành nhưng có chắc là đứa con nào cũng muốn được đẻ ra để bị chịu tổn thương từ chính gia đình mình không?

Thầy biết hong, mẹ em luôn tươi cười với người ngoài nhưng cứ về nhà gặp gia đình là bắt đầu trách cứ, phàn nàn, cọc cằn thô lỗ. Người duy nhất trên đời này khiến mẹ không dám đụng tới có lẽ là em trai của em năm nay đã 19 tuổi. Mẹ thương nó lắm thầy. Em lúc nào cũng làm tất cả để có được sự công nhận và yêu thương từ mẹ nhưng mà mãi mãi em không bao giờ được mẹ đối xử như thế. Mẹ rất hay tâm sự với em, em vui lắm.

Em nghĩ chắc hẳn mẹ rất tin tưởng em nên mới cùng em trò chuyện nhưng rất lâu sau em nhận ra rằng, mẹ chỉ muốn em nghe câu chuyện của mẹ thôi, mẹ chưa bao giờ quan tâm đến em, đến câu chuyện của em, đến cảm xúc của em. Em và mẹ thường xuyên cãi nhau, dạ là thường xuyên luôn ấy ạ vì mẹ không bao giờ biết thông cảm cho ai cả. Em vừa đi học, vừa dạy học kiếm tiền trang trải, chăm sóc em trai nhỏ 7 tuổi và còn phụ giúp mẹ làm việc nhà. Em chưa bao giờ cảm thấy phiền phức cả nhưng mỗi lần mẹ đi làm về thấy cái gì không vừa ý là sẽ tiếp tục trách mắng em (em 21 tuổi rồi ạ). Mẹ chưa bao giờ nghĩ là hôm nay em mệt hay sao, có việc gì mà không hoàn thành việc nhà, mẹ chỉ biết không làm đúng ý mẹ là mẹ sẽ phàn nàn cho em nghe (thầy đọc thôi cũng thấy mệt đúng không ạ.

Em xin lỗi vì có quá nhiều tiêu cực ở đây nhưng em muốn nghe thầy nói, để mọi người như em cũng có đáp án cho mình). Em đã quyết định không còn thương mẹ nữa, không quan tâm mẹ nữa vì một chuyện như sau: Vào 2 giờ chiều nắng nóng gay gắt, mẹ em kêu em đi lấy đồ, mẹ kêu lấy xe tay ga mẹ đi cho nhanh, đi một đoạn cũng cách nhà vài trăm mét thì xe bị hư, em phải đẩy chiếc xe nặng trịch đó về, người đầy mồ hôi nhưng khi gặp mẹ, mẹ chỉ hỏi tại sao xe lại hư? Sao mà hư được? Em nhận ra là mẹ chưa bao giờ thương em cả haha. Em không thể khóc vì mẹ được nữa, quá nhiều thứ dồn nén, quá nhiều nỗi đau mà mẹ gây ra cho em rồi (em từng bị gia đình bạo hành vì là Lgbt).

Em cảm ơn thầy đã đọc tới đây. Em rất mong thầy chỉ bày cho em như một người cha, một người thầy về chữ hiếu. Nếu em mặc kệ mẹ, không quan tâm, thương yêu gì mẹ nữa thì có phải là bất hiếu không thầy ơi.