NGƯỜI GỬI: ĐẠI ÁNH
Em chào anh Năm và mọi người.
Em tên Đại Ánh, là nam, 20 tuổi, đang là sinh viên năm 3. Hôm nay em xin phép tâm sự về chuyện gia đình em ạ. Gia đình có 5 người: ba mẹ, chị, anh và em là con út cách anh, chị của em 10, 11 tuổi.
Khi em còn nhỏ, ba em nhậu rất nhiều vì làm công việc tay chân nên hầu như là nhậu mỗi buổi chiều tối. ba mẹ thường hay chửi nhau, và khi nhậu về có lúc ba đánh mẹ có khi đánh em và cả anh chị nữa. Lúc này, anh chị em đang học đại học nên chỉ có e ở nhà, và em rất sợ lúc bố nhậu về mà không có anh chị ở nhà. Vì khi có anh chị, 2 người có thể bảo vệ em khỏi ba. Tuy vậy, trong gia đình, em là người ba thương nhất, nên khi ba đi nhậu thường chở em theo. Mẹ thường nhờ em nhắc ba uống ít để còn chở em về. và việc đó có lúc hiệu quả có lúc không.
Mọi chuyện cứ như vậy cho đến một ngày, vì làm việc nặng và nhậu nhiều nên ba e bị tai biến và liệt nửa người. Lúc này thì chỉ có mẹ em, anh, chị lo cho ba thôi. Còn bạn nhậu của ba thì gần như mất tích hết. Việc chăm sóc ba gần như mẹ làm hết, anh chị em lúc đó vừa ra trường đi làm và toàn bộ gánh nặng tài chính đều đặt lên vai anh, chị của em.
Sau thời gian mẹ nuôi ba thì mẹ có vẻ bắt đầu vùng dậy sau những ngày sợ hãi lúc ba chưa đau. Mẹ bắt đầu thường xuyên khó chịu và chửi dù ba có làm gì đi nữa (ví dụ cùng 1 vấn đề, nếu người khác nói mẹ sẽ bình thường. nhưng nếu là ba nói mẹ sẽ khó chịu cãi lại.)
Lúc vừa bị đau thì ba hứa sẽ bỏ nhậu nhưng được 1-2 năm thì ba em nhậu lại và kết quả là khoảng 4-5 năm sau thì ba em tái bệnh lần 2 và suýt mất mạng. và rồi ba em lại hứa bỏ nhậu nhưng đến nay ba bắt đầu có dấu hiệu nhậu trở lại vào các dịp đám dỗ hay lễ tết nhưng cũng không quậy, phá, chửi như lúc chưa đau nữa. Em rất lo nếu ba tái lại lần nữa thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng cũng muốn ba được làm gì mình thích vì ba cũng có tuổi rồi.
Em không hề trách ba mẹ em gì cả, em thấy thương và hiểu vì sao họ hành động như vậy. Cả nhà ai cũng thương em, dù đúng cách hay không thì em vẫn cảm nhận được tình thương trong hành động của mọi người. Em không biết em có thể làm gì để ba mẹ có thể sống hạnh phúc hơn không, để ba mẹ đỡ năng lượng tiêu cực do sự tức giận mang lại không. Vì bây giờ em đi học, anh chị đi làm, ở nhà chỉ có ba mẹ, nếu ba mẹ cứ khó chịu với nhau thì thật đáng thương cho cả hai.
Dù em nghe những tổn thương tuổi thơ có thể theo em cả đời. Nhưng hiện tại em thấy em không ảnh hưởng gì bởi tuổi thơ cả, em không biết vì sao cả. em vẫn hoạt bát vui vẻ, dễ thương với mọi người, nhưng em không biết ví dụ trong tương lai khi em có vợ và sự tức giận của em đi quá giới hạn thì em có bộc phát mà hành xử 1 cách vô thức giống như ba em không ạ?
Em viết bài này không phải để cố thay đổi bố mẹ em hay gì cả. em chỉ muốn tìm cách nào để em có thể phụ ba mẹ em đỡ phải khổ vì nhau nữa. Mặc dù em cũng đang cố phụ mẹ việc nhà để mẹ đỡ khó chịu với ba hơn, cuối tuần về nhà em cũng ngồi ăn cơm cho mọi người đỡ khó chịu với nhau. Nhưng em cũng rất ngại khi nói những lời yêu thương với ba mẹ mình.
Bên cạnh đó em cũng rất thương anh chị của em vì đã bảo bọc em trong những ngày bạo hành của ba và có lẽ cũng vì thế mà anh chị em có vẻ bị ảnh hưởng do tuổi thơ khá nhiều. Dù anh chị cũng thương em nhưng cũng hay cọc vô cớ và yêu thương không đúng cách lắm nhưng với em những điều đó không sao cả, em chỉ lo nếu như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến cách yêu thương gia đình riêng của anh, chị thôi. Em cũng muốn làm gì đó dễ thương để phụ anh chị một chút hạnh phúc và mong anh chị có thể yêu thương gia đình riêng tốt hơn để các con không phải bị ảnh hưởng bởi tuổi thơ gì cả.
Em Xin biết ơn anh Năm và mọi người đã dành thời gian quý báu để đọc bài tâm sự của em. Mặc dù