NGƯỜI GỬI: NGƯỜI KHÔNG HOÀN HẢO
Dạ em xin chào Thầy và mọi người trong group.
Em ở TP HCM, năm nay 21 tuổi, học trễ 4 năm và đang học GDTX. Thật ra lúc trước em học trường nghề nhưng không đi học và bị đuổi sang đây. Em luôn thấy bản thân mình tệ và không hoàn hảo khi so sánh mình với những người khác. Bạn bè em nhiều đứa xinh giỏi giàu và có năng khiếu như hát, đàn, vẽ và biết những kỹ năng xịn xò từ khi là sinh viên năm nhất.
Còn em chỉ có 5 năm HSG, còn 4 năm cấp 2 bị HSK vì nhiều lý do như: lười, không biết cách học, từng bị bắt nạt khiến tâm trạng em tệ đi, chán học và ba mẹ thì không quan tâm hay trò chuyện tâm sự với mình nhiều (dù nhà em không phải kinh tế khó khăn và trường cấp 2 của em là trường điểm).
Suốt nhiều năm em chưa bao giờ thi HSG tỉnh hay QG và không nỗ lực hết mình, không có bạn bè nên có hơi tiếc vì sống không trọn vẹn. Rồi em từng ước giá như những năm cấp 2 mình tập luyện thể thao nhiều hơn thì biết đâu mình sẽ cao hơn một xíu, dù ngoại hình em khá ổn. "Phải chi 10 năm trước mình hoàn thiện từ từ và nói chuyện nhiều hơn thì biết đâu bây giờ mình sẽ giống họ nhỉ?", vì em thấy mấy bạn đi làm gia sư hay trợ giảng TA em mê lắm, chứ không phải công việc phục vụ từng đồng từng cắt, đã vậy còn từng có vết nhơ bị đuổi học khiến em nghĩ sau này chắc mình sẽ không bao giờ dám nhìn học bạ và giấy khen khi có dòng chữ : "Trung tâm GDTX". Năm 17t em cũng nghĩ như thế, tự cho rằng mọi thứ đã quá muộn khi thấy mình không "hoàn hảo, chỉn chu".
Nhưng giờ nghĩ lại, đáng ra năm đó mình nên bắt đầu nghiêm túc hơn vì đó là thời điểm tốt nhất, thật tiếc khi không nắm bắt cơ hội hay trân trọng tình yêu thương của mọi ngưòi xung quanh em. Ba mẹ thầy cô bạn bè ai cũng khuyên em đi học nhưng em không chịu nghe, quá lười và cũng không chịu thi lại. Thầy cô chỉ làm theo quy định chứ không còn cách nào khác. Khi mất đi em mới thấy tiếc. Lý do chỉ có thế thôi. Nhưng nhiều người khác họ không biết mình, nghe cái mác GDTX thì nghĩ chắc phải bị kỷ luật tệ lắm mới vô đây, hoặc gđ khó khăn hay bản thân không đủ năng lực...
Giờ thì bạn bè ai cũng bỏ em đi.
Em không biết tại sao đến bây giờ mình mới nhận ra, dù gd em khuyên em nên cố gắng học từ bé.
Em cũng không biết 10 năm sau của mình như nào, có nuối tiếc khi tuổi trẻ không làm được gì không? Nhìn cháu em hay mấy bé nhỏ hơn cũng đi học mà mình nhớ về tuổi thơ.
Nhớ năm 2007 - 2008, 5t đã đi học dự thính, có bạn nữ kia từng chơi thân, từng học chung, cũng giỏi ngang nhau nhưng cấp 3 họ học trường chuyên lớp chọn, giờ là sinh viên FTU. Còn em thì sợ vì điểm xuất phát mình như này lỡ tương lai không bằng người ta?
Nhiều lúc em muốn bỏ cuộc như những năm trước vì chậm trễ và nản quá, nhưng cứ tiếp tục vậy hoài thì chắc cả đời không học hết cấp 3 và sẽ không thể làm công nhân, huống hồ mơ cao hơn...
Nhỡ sau này có lấy chồng thì gd họ lại coi thường mình, hay dù có sống độc thân thì cũng phải có tiền có bằng cấp... Giờ ngoài gia đình em ra em chẳng còn gì để mất. Em chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay đến mức tiếc vì mình không chịu học đâu. Em từng nghe nhiều người lớn khuyên từ khi còn nhỏ nên cũng sợ lắm nhưng không hiểu vì sao lại tệ như này. Có phải hậu quả bây giờ là đáng đời và mình đáng bị khinh bỉ không?
Em thấy thời gian trôi qua nhanh lắm, mà không ai hiểu mình. Ước gì có thể quay ngược thời gian để mình sửa sai từ đầu cho trọn vẹn.