NGƯỜI GỬI: PHƯƠNG ANH
Chào gia đình & chào Thầy Năm
Em đang viết dòng này với một tâm trạng hối hận và ay náy vô cùng. Em cảm thấy mình vừa làm chuyện rất là k đúng đắn đó chính là cãi lớn tiếng với Mẹ ruột của em😭
Em là con gái út trong nhà,Ba mẹ cưng chiều từ nhỏ thậm chí bây giờ đã 30 mấy tuổi đầu có 2con nhưng ba mẹ vẫn gọt trái cây sẵn,vừa nói thèm cá kho là sẽ làm cho ăn,vừa nói thèm gì là sẽ làm này kia cho ăn,em cảm nhận dc ba mẹ rất thương em và em cucng rất thương ba mẹ,nhưng 2mẹ con em lại khắc khẩu qá ạ. Mỗi lần có chuyện gì mẹ cứ nói hoài nói mãi xong em lại k kiềm dc lòng mình lại nói lớn tiếng với mẹ,mẹ buồn còn em lại dây dứt,ân hận k nguôi, mẹ em cứ hay than thân trách phận là tại sao ai cũng đối xử tệ với mẹ,ai cũng coi thường mẹ cung nạt nộ k tôn trọng mẹ,nhưng mẹ em lại hay nói đi nói mãi làm người đối diện rất áp lực và mệt mỏi.
Như chồng em lâu lâu di tiếp khách về trễ( chồng em ở rể) mẹ em lại dt hỏi em là chồng về chưa? Dt xong lại ntin ,cứ 20-30plà hỏi 1lân. Xong tới em di chơi mẹ em cũng hỏi em về chưa? Khi nào về mẹ mới yên tâm ngủ dc.rồi hôm nay mẹ em nhờ em đưa đồ cho người quen,mẹ nói cuối tuân rồi gửi,nhưng từ thứ6 là mẹ nói đi nói lại,thứ 7 là mẹ nói đi nói lại sáng trưa chiều tối nói hoài nói mãi,luc mới em cũng kiên nhẫn nhỏ nhẹ “dạ để khi nào thuận tiện con mang sang”,nhưng đến khi viet dòng này là em đã k còn kiên nhẫn nữa và vừa nói ra thì em lại ân hận qá ạ😭
Em muốn tập nói chuyện 1cach nhỏ nhẹ với mẹ mà sao khó khăn qá Thầy ạ…em chỉ muốn thay đổi để làm một người con tốt hơn thôi ạ
Em cám ơn mọi người đã lắng nghe tâm sự của em ạ.