NGƯỜI GỬI: DŨNG
Xin chào thầy và anh chị em cô chú trong group, e năm nay 28 tuổi rồi, hiện đang làm công nhân, e xin được chia sẻ đôi điều về mình.
Sáng nay e đã bất cẩn làm rơi đồ vật rất giá trị với e, và rồi e sẽ phải mua lại, thế là coi như mất tong mấy triệu bạc. E buồn mình lắm, cứ trách mình mãi, ngồi buồn lại lao vào giải trí, giải trí chán lại buồn… thế là nhìn lại đi tong gần hết ngày chả được tích sự gì . Rồi mong 1 ngày nào đó vài triệu bạc sẽ không để mình phải dằn vặt đến thế…
Tự trách mình bao nhiêu đây tuổi trả làm được tích sự gì, không tiền cũng không tình, quay đi quẩn lại vẫn chỉ có thể làm công nhân. Nhìn lại mình tự thấy xung quanh mình đâu cũng là vấn đề, mà toàn tự mình tạo ra thôi hic.
Sau đó thấy mình cứ ngồi buồn hoài vậy mệt mỏi quá, nhân tiện bạn rủ đi đá bóng thôi thì đi vận động còn hơn, rồi thì ngồi tập thở 10’, tự dưng thấy mình bớt buồn hơn nhiều, tối khi đá bóng e còn có thể cười nói vui vẻ nữa chứ. Rồi trước khi đi ngủ vẫn dằn vặt mình nhưng đã bớt nặng nề hơn nhiều. Tự nói, thôi thì phải chấp nhận thôi, cuộc sống mà bất cẩn dù chỉ trong một vài phút giây thì mình phải trả giá thôi. Quan trọng là lần sau đừng bất cẩn như thế nữa.
Nhưng một câu hỏi vẫn còn canh cánh, mình phải như thế nào đó để sau này vài triệu không còn làm mình dằn vặt, buồn đau như thế nữa. À, nếu mà mình có 3-4 trăm triệu thì mình có bh dằn vặt mình như thế vì vài triệu đâu. Và rồi làm sao có đây, phải có một cái nghề hẳn hoi thôi, nhưng mình 28 tuổi rồi học nghề mới liệu đã muộn chưa?
À hay học trade, thầy trả từng bảo đây là một nghề chẳng có trường đại học nào dạy, không cần đi du học, mà chỉ cần tự học vẫn có thể thành tài… nhưng liệu có được không thầy, kể cả khi đầu óc mình đã bị ảnh hưởng nhiều bởi nghiện tik tok, xem phim giải trí, sex, đồ ăn thức uống không tốt…
E nói thế thôi, chứ e biết mình chả có con đường nào khác để đi cả, hoặc là chịu khó để mình có lấy một cái nghề nghiệp đàng hoàng, hoặc là làm công nhân cả đời và rồi một biến cố tài chính nào đó xảy rồi lại làm mình suy sụp… và rất có thể lúc đó chẳng còn sức đá bóng, chẳng đứa bạn nào rủ đi chơi thể thao, cũng không còn có thể ngồi mà thở 4 kỳ lấy 10’ được nữa…