Listen

Description

Send us a text

NGƯỜI GỬI: Kino

Dòng đầu tiên em xin phép được gửi lời chào đến toàn thể gia đình web 5 ngày của chúng ta!

Hoang mang. Bối rối. Uất ức. Chính là em, một thanh niên 22 tuổi, trong những ngày qua.

Từ bé đến lớn, em nghịch thì có nghịch, phá phách có phá phách nhưng em tuyệt đối chưa bao giờ khiến bố mẹ phải phiền muộn vì mình. Ít nhất là cho đến ngày em bị tai nạn.

Trong một lần đi chơi với bạn bè, em gặp tai nạn khá nghiêm trọng khiến phần mặt bị va đập mạnh.

Tiếng xe cấp cứu ngày hôm đó như một nổi ám ảnh đối với em!

Sau khoảng nửa tháng nhập viện, phẫu thuật và hồi sức. Kết quả là mặt em bị méo một bên, xẹo lòi lõm đủ chỗ. Em xin lỗi nếu những gì em ghi khiến gia đình mình rợn người.

Nhưng trong rủi có may, phần đầu em không bị sao. Phải nói là ông bà gánh đỡ một phần thương đau.

Thời gian đầu em hoàn toàn lạc quan! Con trai có xẹp có méo "tí" thì cũng không đến nổi...

Và em ước gì chuyện kết thúc ở đó!

Nhưng sau một đêm răng hàm em nhức tột cùng. Vào nha khoa khám thì phát hiện ra vài cái răng bị hư tổn do tai nạn và bắt buộc phải nhổ đi, sáu cái tất cả, toàn răng cửa.

Đến đây thì... em lạc quan nổi gì nữa ạ?

Đâu thể để răng cỏ như vậy được. Em search mạng thì để trồng một cái răng tầm khoảng tám chữ số. Suy ra sáu cái thì...

Em hoang mang vô cùng!

Lại ngẫm về gia cảnh mình không khá giả. Bố mẹ lương ba cọc ba đồng. Em là sinh viên chuẩn bị ra trường chưa có việc làm. Em biết mình phải tìm việc bằng mọi giá để có tiền làm răng nhưng khổ nổi, cái ngành nghề của em phải gặp khách hàng nhiều, face to face với khách hàng nhiều.

Cái răng cái tóc là gốc con người. Nghĩ đến câu này thôi là em bủn rủn hết cả tay chân, tự ti, hèn nhát, vứt hết mấy cái CV vào sọt rác.

Em rối lắm lận!

Lại nghĩ đến nguyên do khiến mình ra nông nổi này. Thà như em tụ tập đua xe, lạng lách đánh võng thì chẳng nói. Đằng này... em bị hại, em ngồi sau và bạn em là người chở. Bạn ấy mệt và ngủ thiếp đi trong lúc lái xe. Tai nạn đến. Bạn chỉ gãy tay, bó bột một thời gian là có thể tập gym ngon lành, còn em...

Em uất ức lắm! Nó giờ tương lai phía trước sáng lạng. Trong khi em giờ phải mang "khiếm khuyết".

Em đang cảm thấy rất bế tắc!