NGƯỜI GỬI: BẠN GIẤU TÊN
Dạ em chào thầy, chào cô chú, anh chị và các bạn ạ!
Em sinh năm 2004, hiện tại cũng vừa tròn 18 tuổi ạ.
Người ta thường nói ở cái độ tuổi này là khoảng thời gian đẹp nhất của đời người, vì chúng ta vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa đại học và cũng chính thức bước vào đời.
Nhưng đối với em thì em cứ cảm thấy áp lực lắm ạ!
Không biết là do tâm lý của em không ổn định hay sao nữa.
Lúc em bước vào lớp 1 cũng là lúc ba mẹ em ly dị và mỗi người đều có một gia đình riêng rồi. Cũng từ lúc đó ba mẹ cũng chẳng còn quan tâm gì đến em nữa cả. Em hiện tại đang học đại học. Vài tháng trước em cũng đã có ý định không học lên nữa và đi làm, nhưng bác em thấy em học cũng khá nên khuyên em nên đi học tiếp và bác sẽ hỗ trợ cho em chi phí học tập. Còn về phí sinh hoạt ăn uống thì em được dì em chu cấp. Nghe ra có vẻ sướng lắm ạ! Quả thật em cũng nghĩ mình rất sướng, vì thật ra cũng chẳng phải lo gì về chuyện tiền bạc cả.
Nhưng em vẫn có cảm giác rằng mình muốn tự kiếm ra tiền và không phải phụ thuộc vào ai cả. Em đã làm kha khá công việc, nhưng chẳng có công việc nào lâu dài cả. Em làm gia sư, làm phục vụ quán cà phê, làm ctv viết báo, làm nhân viên sales, làm bán thời gian ở hội chợ,.. Và hiện tại em đang mở một shop online bán áo, nhưng em vẫn chưa có thu nhập từ đó.
Em cũng có người yêu, em ở TpHCM còn người yêu em thì ở Bến Tre. Mỗi tuần có thời gian rảnh thì em sẽ chạy về đó để gặp nhau. Cũng vì vậy mà gia đình em bảo rằng là, cho tiền em suốt ngày em chỉ biết đi chơi, nên cũng không còn chu cấp tiền sinh hoạt cho em nữa. Em cũng không biết phải nói thế nào. Từ nhỏ em rất cần tình yêu thương và quan tâm từ ba mẹ, nhưng qua 12 năm rồi, em cũng đã quen với việc mình không phải là con của họ.
Trước đây mỗi lần em xin tiền đóng tiền học hay mua quần áo để đi học thì cả ba và mẹ đều đùn đẩy trách nhiệm hoặc bảo rằng là "Mày suốt ngày gặp tao chỉ có tiền tiền". Em thật sự buồn lắm. Nhiều lúc em thấy mấy bé được bố mẹ yêu thương, em tủi thân vô cùng. Nhưng vẫn may mắn là em có ngoại, có dì em cho em chỗ ăn chỗ ở. Nhưng thật lòng em vẫn cần rất nhiều về phần tình cảm, đó cũng là lí do vì sao em rất muốn gặp người yêu thường xuyên như vậy. Ngoại thương, dì thương cho em chỗ ăn chỗ ở nhưng chẳng bao giờ em có thể tâm sự được điều gì cả. Chỉ khi ở bên cạnh người yêu em mới cảm thấy rằng mình được thoải mái sống là chính mình và vì thế nên em rất chú trọng vào tình yêu này.
Nhưng không vì thế mà em lơ là việc học đâu ạ. Từ khi em quen với người yêu hiện tại thì em biết rằng mình phải cố gắng để có một tương lai thật tốt và em đã đạt thành tích khá tốt khi hoàn thành chương trình phổ thông. Bạn ấy là động lực của em. Có thể mọi người sẽ nghĩ rằng, em chỉ mới 18 tuổi chưa trải đời nhiều nên nghĩ đó là chân ái. Dạ trước đây em cũng đã từng có vài mối tình rồi, nhưng em chẳng có gì ngoài những sự tiêu cực. Còn từ khi em gặp và quen người yêu hiện tại thì bạn ấy đã truyền rất nhiều năng lượng tích cực cho em, bạn ấy giúp em biết yêu thương và chăm sóc bản thân hơn, giúp em có động lực để cố gắng hơn.
Và.. Thật lòng em rất yêu bạn ấy. Gia đình em cứ thấy cuối tuần nào em cũng xuống gặp bạn ấy thì bảo rằng em chỉ biết đi chơi, nhưng chẳng ai hỏi em vì sao lại như vậy cả. Em biết gia đình cũng vì muốn tốt cho em thôi, nhưng em cảm thấy ngột ngạt và áp lực vô cùng. Em chỉ ước gì em có thể như anh hai của em, thành công, giỏi giang và không dính líu gì đến gia đình cả.
Em cảm thấy bế tắc lắm, em không biết mình đang làm sai hay đúng nữa, cũng chẳng biết đoạn đường phía trước sẽ như thế nào cả. Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây. Em chúc mọi người có một ngày vui vẻ hạnh phúc ạ, cũng như thầy 5 nói, mình không thể cho người khác thứ mình không có. Nhưng em vẫn hy vọng mọi người sẽ luôn nhận được những điều tốt đẹp nhất ạ.
Em cảm ơn!