Listen

Description

Send us a text

NGƯỜI GỬI:  Sụp Đổ



Chào thầy, em đang ngồi trong toilet để khử trùng, sơ cứu và viết những dòng này. 

Em năm nay còn 1 tuần nữa là bước qua tuổi 20. em đang là sv của một trường khá có tiếng, việc học với em khó khăn vì em chỉ học ổn được môn tiếng anh từ những năm cấp 3 nhưng lúc thi đại học em lại chọn theo bạn bè và để cha mẹ vui lòng một ngành học kỹ thuật khối tự nhiên. Nhưng đó là lựa chọn sai lầm, em bị ngộp rất nhiều nhưng vẫn k rớt môn, từ đó em dành rất nhiều thời gian công sức để học nhưng đến khi thi kết quả cũng chỉ là điểm trung bình, em cảm thấy nếu cố gắng thì mình vẫn có thể học được dù điểm k cao. 

Còn về gia đình, gia đình em có một điều khiến em rất stress, đó chính là ba mẹ em. 2 người đi làm khá mệt mỏi nên sau giờ làm ba thường đi nhậu còn mẹ thì phải làm việc nhà rất nhiều ( em có giúp mẹ) nên gia đình em rất hay xảy ra xích mích. Ba thường giải quyết vấn đề bằng vũ lực. Ba đánh mẹ rất nhiều và lần đầu tiên em nhận thức được là em đã nhớ như in lần đó ba đánh mẹ lúc em 3 tuổi vì ba nhậu xong bắt mẹ dọn nhưng mẹ k đồng ý, em ôm mẹ khóc và lúc đó em rất căm ghét ba. 

Thời gian cứ vậy trôi đi, em lớn lên chứng kiến ba đánh mẹ lúc thì gãy tay, lúc thì đổ máu, rách tay chân đều đặn hàng tháng có khi hàng tuần. Ba đi làm về có chuyện gì cũng sẽ chửi gia đình, mỗi lần mẹ k chịu được cũng đều lời qua tiếng lại rồi ba lại đánh mẹ. Dần dần em quen với điều đó, em k còn khóc nữa vì em tìm thấy cách để quên đi những chuyện đó là chơi game. 

Lúc nhỏ thì em chỉ biết ba sai khi nhậu r đánh mẹ, nhưng lớn dần em cũng thấy mẹ cũng có sai khi luôn khiêu khích ba để ba càng đánh. Chứng kiến cảnh mẹ nằm ra đất kêu tên em rồi nhưng ba vẫn chà đập đánh đập hằn sâu vô tâm trí em. Rồi có lúc em sợ quá nên có ý định tự tử nhưng nhìn mẹ khóc em tự hứa là phải sống để trả thù cho mẹ và cho mẹ cuộc sống tốt. Mẹ em rất thương gia đình nhưng vì cuộc sống hôn nhân gia đình như vậy nên mẹ chẳng còn vui vẻ gì mà chỉ còn cọc cằn thô lỗ.


Vì gia đình như vậy nên em thấy rằng bản thân em rất trân trọng tình cảm với ngkhac, 17 tuổi em có quen một bạn nhưng rồi bạn đó ngoại tình và qhtd sau lưng em, em dại khờ nên tha thứ nhiều lần và mong sẽ thay đổi được nhưng kết quả vẫn vậy và em quyết định kết thúc. Từ đó em có trust issues, đến năm nhất em có bạn gái, dù bọn em rất thương nhau nhưng em lại selfharm rồi có trust issue và bạn gái em cũng làm y như vậy, 2 đứa yêu nhau nhưng dần dần kệt quệ và em bắt đầu bị mất kiểm soát từ đây.

Qua những lần cãi nhau, em mất ngủ , kết quả học hành sa sút, gia đình ba mẹ xô xát, những chấn thương đau lên vì cơ thể yếu ( Do em bị chấn thương gối và thoát vị do tai nạn từ trước), 1 tháng sốt vài lần, quan trọng nhất là bản lĩnh và sự tự chủ của em mất đi, em bắt đầu la hét, có lần bạn gái em đánh em em đã bị mất kiểm soát, từ đó em dễ bị kích động. Em đập điện thoại trước mặt mẹ, đập đồ, la hét và chửi rủa có thể chỉ vì mẹ đụng vô một việc nhà mà đáng lý ra em trai em phải làm để giúp mẹ ( nhưng mẹ vẫn làm rồi mệt nên em rất khó chịu). 

Em làm mẹ và bạn gái rất buồn, em cũng rất hối hận nhưng em vẫn k thể kìm được. Rồi vì vậy mà bạn gái em bỏ em đi, em đau khổ, suy sụp, thi rớt liền 3 môn, ngủ được 3 tiếng 1 ngày, tinh thần em bắt đầu rối loạn nên em tìm cách để bản thân mình bình tĩnh bằng cách đọc sách, đi tập gym, đi chơi cho khuây khoả, mẹ cũng quan tâm em nhiều hơn và k bực bội với em nữa. 

Em cũng thương mẹ hơn. Dù vậy nhưng em ngày nào cũng k ngủ được đến 3h sáng và ngủ chỉ dc 4 5 tiếng em trở nên lầm lì và dần tự tách mình ra hầu hết những mối quan hệ xung quanh, cảm thấy k muốn chia sẻ với bất kì ai nữa vì em k muốn thành gánh nặng cho ai.