Listen

Description

Send us a text

NGƯỜI GỬI: HAY HAY

Sinh ra và lớn lên ở Biên giới giáp trung quốc là người dân tộc thiểu số. Lúc ở VN thì tự ti vì điều này.

Bố mẹ làm nông, gia đình thì tuổi thơ không hạnh phúc bố thường xuyên đánh đập mẹ và mình bị ám ảnh đến bây giờ luôn. Nhà thì nghèo. Lúc đó mình chỉ biết có con đường chăm chỉ học hành để rồi thoát ra khỏi sự nghèo khổ đó thôi nên cố gắng cũng thi đậu đại học  khoa thú y học viện nông nghiệp vn.

Sau nhiều khó khăn vất vả em cũng đã ra trường năm 24 tuổi với khoản nợ sinh viên 50 triệu. Huhu khóc

Rồi em cũng đi làm bán thuốc thú y nhưng do gà mờ nên bị khách hàng xù nợ 50 triệu với công ty. Suy sụp luôn lần 2. Chưa làm được gì? Đọc đến đây chắc a c thấy e bết bát quá phải không? 

Rồi áp lực quá em cũng phải nghỉ việc và chính thức thất nghiệp với khoản nợ quá sức với em lúc đó. Hoang mang lắm. Đã không tích luỹ được gì lại còn lao đầu vào nợ nần em kể đến đây mà nghẹn ngào quá. Giờ e đang khóc đó. Lúc đó em không dám về nhà. Trong tay không có một xu. Lúc đó vay mượn bạn bè khắp nơi cũng may mọi người tốt. Chỉ dám ăn cơm trắng với đậu thui. Thất nghiệp nhưng may là lúc đó em còn thuốc của công ty chưa bán hết nên em bán đi vẫn có tiền để sống. Đó là khoảng thời gian đen tối nhất cuộc đời em đến hiện tại.

Cuối cùng thì em cũng xin được vào làm kỹ thuật ở trong trang trại làm 2 năm thì em trả xong nợ và dư 1 khoản nhỏ 200tr và nung nấu ý định về quê lập nghiệp. Và em lại một lần nữa nghỉ việc.

Lúc đó em về quê nuôi gà để gần gia đình và   Có thời gian chăm sóc bố mẹ ở đây mọi người đừng nghĩ cao xa lúc đó em chỉ nghĩ đơn thuần là có một bữa cơm có thịt gà và trứng rau là em vui lắm rồi. Vì em tự thấy mình có thể làm được (ps: bố em tàn tật mất 1 tay và 1 mắt, bà nội em năm nay 85t, mẹ e năm nay cũng 60t). Ở quê như em thì em nghĩ chỉ cần 1 tháng tối thiểu có 5 tr tiền lời là đủ rồi.

Vậy là em nghỉ và về quê lập nghiệp. Em biết mình có số tiền rất nhỏ nên cái gì em cũng tự làm trừ cái khó quá em mới thuê người ngoài nên sau 1 năm từ 200tr xuống còn 150tr và em đã có đàn gà tự nhân giống 200 con trưởng thành, cũng có đồng ra đồng vào. Và 100 mét vuông chuồng trại kiên cố. Đẹp

Rồi mọi chuyện bắt đầu từ đây. Em và bố em mâu thuẫn không thể giải quyết.

Em muốn mở rộng trang trại để tăng thêm thu nhập. Nhưng bố em không muốn và không cho e làm. Em có nhờ họ hàng bác bá giúp đỡ nhưng không ai thuyết phục được

Nói về bố em là nạn nhân chiến tranh năm 1979 đó. Lúc còn bé nhặt được quả lựu đạn về nghịch thế là phát nổ. Lớn lên với cơ thể như vậy thì em biết bố em bị tổn thương rất sâu sắc. Nhưng em chưa bao giờ một lần được nghe bố trải lòng và em đến bây giờ chưa một lần có thể tâm sự được. Nên tính cách cũng rất khác biệt trong suy nghĩ.

 Và không ai thuyết phục được nên em chán và nản rồi em lại quyết định từ bỏ một lần nữa. Em đi xuất khẩu lao động Nhật Bản để chạy trốn sự thất bại của mình. Chạy khỏi gia đình