NGƯỜI GỬI: TINA
Chào thầy Năm và các bạn!
Mình đang là sinh viên, vừa đi học và đi làm. Hồi còn nhỏ mình chỉ cắm đầu học thôi nên mình rất khờ khạo, chậm chạp trong mọi chuyện, từ đi ăn đi chơi đến yêu đương hẹn hò, hay thậm chí là những việc nhà, kỹ năng sống lặt vặt mình cũng chẳng làm ra trò.
Giờ thì mình đỡ hơn rất nhiều rồi nhờ chủ động làm này kia giúp gia đình, ra ngoài gặp gỡ nhiều người, tham gia hội nhóm, đi làm. Nhưng nhìn chung mình vẫn thua kém bạn bè đồng trang lứa rất nhiều, nói ngắn gọn là mình bị "đù" á.
Tính mình rất nhát giao thông mỗi khi phải chạy xe nên mình chỉ chạy được xe đạp còn xe máy thì sợ tông người ta nên ko chạy. Mình hay bị quên đường, à mà mình là người Sài Gòn nha mà nhiều khi đi trong cái quận/huyện mình ở còn lạc vòng vòng nữa. Mình đi xe buýt cũng vài lần rồi mà xui xui lỡ gặp trúng tài xế cọc tính thì mình cũng bị ăn chửi dù ko biết mình làm gì sai, đi làm giấy tờ thủ tục gì cũng bị ăn chửi nốt. Cũng do ít đi chơi nên mình hay lúng túng với những chỗ dịch vụ hiện đại, những lúc như vậy mình thấy mình ko chỉ khờ mà còn như "hai lúa".
Ngược lại, kết quả học tập, làm việc của mình lúc nào cũng hơn mặt bằng chung, chắc đây là điều duy nhất mình hãnh diện về bản thân. Khi mình đi học hay đi làm thì mình nhanh nhẹn lắm, mình đam mê học hỏi và tiến bộ nhiều, ai cũng đề bạt mình giữ chức nhóm trưởng trong câu lạc bộ, trong lớp học hay thậm chí đi làm cũng được đề nghị thăng chức hoặc giao nhiệm vụ khó hơn. Nhưng cuộc sống đâu chỉ phải kiếm tiền, có địa vị thôi đúng không?
Mình vẫn còn trẻ nên còn bồng bột, mình chỉ bị thu hút bởi những chàng trai tài giỏi, có khiếu ăn nói, hài hước và quan trọng nhất là khoẻ mạnh, lanh lẹ. Khuyết điểm của mình nằm ở "hoạt động thể chất" nên khi mình thấy anh chàng nào thích chạy xe mô-tô, chơi thể thao, thành thạo mọi ngóc ngách đường phố và biết đi ăn đi chơi chỗ này chỗ kia là mình khoái lắm. Thậm chí con gái mà như vậy mình cũng nể nữa. Mình cảm giác khi mình thiếu thứ gì thì mình lại cần có nửa kia bù vào chỗ đó, chứ ko thật sự yêu ai cả.
Mình có đang tìm hiểu một anh người nước ngoài. Trái ngược với những trai Tây mà mình thường thấy, anh này rất hiền, hơi khờ khạo xíu và ko dám lái xe máy dù đã ở VN mấy tháng rồi. Chính vì vậy mình cũng ngại hẹn hò vì mình thích con trai chở mình đi dù là trên chiếc xe số cũng được.
Anh ấy ko đi bar pub, ko gái gú, ko gạ mình làm chuyện 18+, ko nịnh bợ và biết galant chủ động trả tiền, mở cửa cho mình đi. Ảnh rất chăm chỉ làm việc luôn. Ảnh với mình nói chuyện hợp như thân từ kiếp nào ấy, cứ kẻ tung người hứng những câu đùa vô tri. Nhìn chung mình thích ảnh lắm nhưng mình cứ bị cái rào cản vớ vẩn do chính mình tự dưng nên. Mình biết mình ko thể thay đổi người khác, thay vì chờ anh ấy thay đổi thì mình nên học cách đi xe máy an toàn và tự tìm hiểu chỗ ăn chơi để chỉ người ta. Nhưng cứ như bản năng, ko hiểu sao mình thích con trai che chở và dẫn đường mình hơn.
Có vẻ như mối quan hệ của mình với chính mình có vấn đề nên việc yêu đương của mình cũng ko suôn sẻ. Bản thân mình chưa hoàn thiện, mình cũng ko chấp nhận bản thân mình nên mình ko chấp nhận ai khác dễ dàng. Mình tự cảm thấy mình độc hại luôn mà ko biết tìm cách chữa thế nào, xin mọi người đừng ném đá và thay vào đó cho mình lời khuyên, hoặc đơn giản là chia sẻ câu chuyện tương tự của các bạn cũng được.
Cảm ơn Thầy Năm và mọi người đã đọc bài viết này.