NGƯỜI GỬI: ẨN DANH
KHỦNG HOẢNG
Xin chào mọi người, em có đôi dòng tâm sự, có thể khi viết ra những dòng này em sẻ nhận về cả sự động viên lẫn ý kiến trái chiều, nhưng em vẫn muốn được bộc bạch ra và cũng cảm ơn Thầy đã tạo ra 1 nơi để em làm điều đó.
Dưới đây là những lời từ góc tối nhất trong con người em, nó mang nhiều không khí tiêu cực, nên mọi người có thể chọn bỏ qua không đọc ạ.
Em bắt đầu kể từ thời điểm em tốt nghiệp cấp 3 và thi vào Đại học. Thật sự lúc đó em không hề muốn và không có lý do nào để vào Đại học, nhưng bản thân cũng không biết mình muốn gì trong cuộc sống nền cứ theo dòng. Hậu quả cũng không khó đoán, em chán học. Và ở thời điểm đó em gặp một tai nạn, may mắn là em vẫn ngồi đây viết đôi dòng này.
Sau tai nạn đó, em thấy mình có thể ch.ế// bất cứ lúc nào chẳng hay nhưng tại sao mình đang dành thời gian hằng ngày cho những việc mình không thích và cũng không biết đi đến đâu, em quyết định nghĩ học.
Em có báo với gia đình về việc muốn nghỉ học nhưng em không biết làm gì tiếp theo cả, gia đình cũng khuyên em nên tiếp tục, không nên bỏ khi chưa có hướng đi mới nên em cũng tiếp tục học hết 2 năm cuối. 2 năm cuối đó thật sự kinh khủng, em thấy mỗi ngày mình đang làm những việc vô nghĩa và không đi đến đâu cả. Không hiểu bằng cách nào em đã đi qua được hết thời Đại học đó.
Em tốt nghiệp được tầm 5-6 tháng thì đại dịch bùng phát và cách ly toàn xã hội. Khi tình hình ổn định hơn em cũng đã xin việc, phỏng vấn, cũng làm được 1 công việc nhưng cảm giác của em chỉ là KH MUỐN SỐNG NỮA. Em không thấy có điều gì tạo ra cho mình hy vọng hay là tham vọng để phấn đấu đạt được, không có một thứ gì là thoả mãn. Cuộc sống chỉ có làm việc, lập gia đình, con cái, các mối quan hệ,...nó làm em ngán ngẩm dù chỉ nghĩ đến.
Hiện tại em đang 26 tuổi, thất nghiệp, vô định, không hy vọng và thật sự em không biết thoát ra như thế nào. Em không rõ em có bị trầm cảm không vì không ít lần em có ý định t_ s_ _. Em đã cố không để lún quá sâu vào suy nghĩ đi đến đường cùng đó nhưng nó không ngừng xuất hiện trong đầu. Bề ngoài em có vẻ vẫn ổn nhưng không ai biết em mất ngủ triền miên, những lúc ngộp thở một cách vô thức.
Cuộc đời này đáng sống?