NGƯỜI GỬI: NI
Em năm nay đã 24t, cái tuổi mà bao nhiêu bạn bè trang lứa đã có công việc ổn định, cũng có đứa đã có gia đình thì con vẫn còn đang cố gắng kiếm tiền nơi đất khách.
Lúc trước, thì em hay bị áp lực đồng trang lứa nhưng qua gần hai năm đi làm ở xa thì cái nỗi áp lực đó không còn nữa nhưng đổi lại đó là những đêm trăn trở suy nghĩ về tương lai của bản thân mình và với gia đình của mình. Gia đình em thì so với các bạn khác thì hơi đông con, em lại là con cả. Mấy năm còn học ở Sài Gòn thì em cũng biết là mình cũng có trách nhiệm phụ giúp ba mẹ nuôi mấy em rồi sau này cũng phải cố gắng trả hiếu cho cha mẹ vì cha mẹ cũng khổ vì phải nuôi mấy chị em, nhưng khi qua Nhật làm thì cái áp lực làm chị nó càng lớn hơn, cha mẹ ngày càng lớn tuổi, tóc bạc rồi thêm số nợ không hề nhỏ mà ba mẹ phải gánh gồng đến mức số tiền lương mỗi tháng mà em với ba đi làm cũng chả thấm thía vào đâu.
Lúc mới qua Nhật, em cứ mong rằng hết ba năm đi làm sẽ dành dụm được một số tiền để có thể thực hiện ước mơ được đi du học học trong môi trường Đại học vì sợ rằng nếu không đi sau này về già mình sẽ hối hận( tại vì trước kia em chỉ tốt nghiệp Trung cấp), thế nhưng càng ngày cái suy nghĩ đó nó càng mơ hồ hơn.
Mỗi khi gọi về nhiều lần nghe mẹ kể về nợ rồi thêm những giọt nước mắt của mẹ vì bế tắc, đau lắm ạ. Giờ thì chỉ chăm chăm vào cày mỗi ngày để phụ gia đình được bao nhiêu hay bấy nhiêu, mỗi ngày về nhà dù mệt vẫn cố học thêm tiếng Nhật, tiếng Trung đến mức mỗi ngày chỉ ngủ khoảng 4h vì cũng mong sẽ tìm được công việc chớ không sợ về nước sẽ trở nên vô dụng sẽ bị đào thải .Em nghĩ rằng chắc hết ba năm chắc không còn dư đồng nào chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Tuổi ngày càng lớn, em không biết nên sống cho mình hay không nữa.
Cuộc sống mỗi ngày hầu như chỉ có một mình, nhiều lúc buồn tủi lắm muốn gọi tâm sự cho bạn bè nhưng ai cũng bận rộn với công việc, cũng muốn có người yêu để chia sẻ nhưng em không dám. Mọi người hay đùa em là khi nào lấy chồng em chỉ biết cười trừ, ngay cả viễn cảnh em có người yêu em còn chưa dám nghĩ đến huống chi có chồng. Bởi vì mình có nghề đàng hoàng đâu, thân mình chưa lo xong mà người yêu cái gì. Ba mẹ còn cực khổ nuôi em thì sao em dám nghĩ cho riêng mình.
Một vòng luẩn quẩn cứ ám ảnh em suốt. Em mong nhận được lời khuyên của thầy cũng như mọi người ạ. Em cám ơn mọi người đã dành thời gian đọc bài viết dài ngoằng của em ạ.