NGƯỜI GỬI: ĐỨC
Chào thầy, cảm ơn thầy 5 và team Web5Ngay đã mở ra một nơi để em có thể viết những dòng này tâm sự với mọi người. "Con đâu có mướn ba mẹ sinh con ra làm gì."
- Là dòng suy nghĩ đã đeo bám em dai dẳng 6 năm trời kể từ khi gia đình lao dốc về tài chính, về sự gắn bó lẫn nhau đã phai mờ. Lần đầu trải nghiệm sự thiếu thốn tình thương từ ba lẫn mẹ đã khiến em cảm thấy "sợ" phải sống tiếp.
Mình cố gắng để làm gì? Vùng vẫy để rồi được gì? Em đã cảm thấy quá ngán ngẩm khi cứ phải luôn là "chú cá mập luôn bơi về phía trước". Nhưng không còn cảm nhận được gì nữa sau những lần vỗ vai động viên từ xung quanh. Có lẽ, lý do em vẫn còn bước tiếp là do em quá hèn. Quá hèn để tự đặt dấu chấm hết cho mình, nhưng lại quá chán nản để mà bước tiếp.
Em tự hỏi: Làm người lớn, có thật sự tự do không?; khi vẫn mang trong mình nỗi cô đơn này? Em có tham khảo qua những bài học về sức khỏe tâm lý, những câu nói truyền cảm hứng. Nào là hãy biết yêu thương bản thân, rèn luyện sức khỏe thật tốt, hãy trải nghiệm, v.v.. Nhưng chẳng phải về cuối ngày, vẫn chỉ có mình em đối diện với những gánh nặng trong lòng này. Như một điếu thuốc lá hút vội, tạm sốc lại tinh thần rồi qua ngày.
Cảm ơn thầy và mọi người đã đọc đến dòng này. Và cảm ơn bản thân đã trải lòng.