NGƯỜI GỬI: NGƯỜI MẸ MỆT MỎI
Em thật sự mệt mỏi với cuộc sống thầy ạ!
Em sống ở nước ngoài, là một bà mẹ đơn thân với một đứa con bị thiểu năng trí tuệ thầy ạ!
Vì miếng cơm manh áo, vì những an sinh xã hội em đang có ở đây, em không nghĩ về Việt Nam có thể là một lựa chọn tốt hơn cho em.
Em đã cố gắng thật nhiều để chấp nhận với thực tại, nhưng sự mệt mỏi và bất lực khi nhìn con mình vẫn ăn mòn em từng ngày! Nó khiến em đau đớn khi nghĩ đến.
Em gồng mình lên để đi làm, kiếm tiền trang trải cuộc sống hai mẹ con.
Em nơm nớp mỗi khi đi làm vì sợ nhà trường sẽ gọi đến, kêu em đón con về vì con em đã làm điều dại dột gì đó ở trường.
Em đau đớn khi không thể nghỉ làm, cùng đồng hành với con, mà phải để con ở trường đặc biệt, nhìn con bị cô lập vì con không cùng ngôn ngữ với mọi người ở đó, nhìn con trôi đi trong vô hồn như vậy.
Em mệt mỏi khi mình nhẫn nại cùng con, mình không mong cầu gì hết, nhưng những suy nghĩ ấy lại tiếp tục nhen nhóm trong đầu mình.
Em không biết phải làm sao nữa, phải làm sao khi con mình không được như những đứa trẻ khác?
Liệu nó sẽ thế nào nếu em không còn trên đời này nữa?
Liệu em phải làm gì để đồng hành cùng con? Em đã từng đón bố mẹ sang để phần nào giúp em, nhưng việc này cũng quá sức chịu đựng của ông bà, ông bà đã có tuổi, ông bà cũng không thể nào chịu được sự cô đơn nơi xứ người này.
Nhiều khi em nghĩ, nếu không có con sẽ tốt biết bao, sự mệt mỏi, sự giận dữ, sự ghen tị khi nhìn vào gia đình khác cứ ăn vào đầu em mỗi ngày. Em tự hỏi, mình cần phải làm gì để tâm hồn mình thanh thản, để mình thay vì nhìn con oán giận, thương cảm mà an yên đồng hành với con? (Em thậm chí phải unfollow một số người bạn vì họ post quá nhiều thứ hạnh phúc lên Facebook, khiến em đố kị thầy ạ).