NGƯỜI GỬI: BIN
Đã bao lâu bạn chưa ôm mẹ mình rồi
Xin chào toàn bộ những anh chị của đại gia đình web5ngay, xin tự giới thiệu em hiện tại là 1 học sinh lớp 10 thôi nên em xin phép được xưng em ạ. Ko biết bài này có được duyệt hay ko cũng ko sao cả
Nếu anh chị thắc mắt tại sao em lại làm về vấn đề này vì những lúc đi học em hỏi các bạn mình rằng ở nhà mày có hay ôm mẹ ko thì câu trả lời thường là ko
Chắc đọc đến đây anh chị sẽ nghĩ em có hay ôm mẹ hay ba ko mà nói. Xin thưa em ngày nào cũng ôm mẹ cả vì em thấy được nỗi vất vả của mẹ những việc mà mẹ đã làm vì gia đình em. Sau đây là câu chuyện của em từ một đứa ko hay ôm mẹ thành ngày nào cũng ôm hay còn gọi là bám mẹ ý
Trong những năm tháng cấp 2 mà rõ nhất là lớp 9 năm mà em phải lo toang về việc thi lớp 10 và thật may sao em đã đậu vào trường mà em muốn. Do có quá nhiều việc phải lo mà em càng ngày ít nói chuyện với mẹ hơn, một phần là do mẹ đi làm công nhân ko ở nhà thường xuyên cứ vậy bước ngoặc đến khi em đọc cuốn sách dám bị ghét và nghe tri kỹ cảm xúc bài cách để được yêu thương.
Từ hai thứ đó giúp em hiểu ra được nếu ta muốn mẹ thương ta hơn thì ta phải thương phải hiểu nỗi khổ của mẹ, từ lúc ấy em đã tự đặt câu hỏi cho mình rằng làm sao để yêu thương mẹ hơn và em đã nghĩ ra cách là hãy ôm mẹ chúc mẹ ngủ ngon, khỏe mạnh
Lúc đầu em làm còn vụng về và mẹ cũng chưa quen nên còn lúng túng nhưng sau vài tháng ngày nào cũng ôm cũng chúc thì chỉ cần em dang tay ra để ôm mẹ là mẹ cười và khi ôm mẹ xong em cảm thấy mình đã báo đáp lại được một ít công ơn của mẹ
Em viết bài này ko phải để chỉ hay bắt ai phải đi ôm mẹ cả mà điều em muốn cho mọi người thấy câu chuyện của em. Nếu có thể giúp mọi người có thể đi ôm mẹ hoặc gieo một hạt giống về ôm, chúc mẹ thì em vui rồi.
Bài đến đây đã dài rồi, em sẽ còn đăng nhiều vì em muốn được chia sẽ câu chuyện của mình và nhằm để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với web5ngay và tri kỹ cảm xúc đã giúp em trong khoãng thời gian cấp hai đầy khó khắn vất vả