Kính chào Thầy Năm và xin chào mọi người trong đại gia đình Web5ngay.
Em năm nay 22 tuổi và đang là sinh viên Y khoa đang theo học năm thứ 4 tại 1 trường đại học y.
Biết đến Web5ngay 5 năm nay, từng bài giảng và cả những tập tri kỉ cảm xúc em đều xem không xót bài nào. Em xin được phép kể câu chuyện của bản thân mình.
Khủng hoảng một phần tư cuộc đời chắc nhiều anh chị ở đây cũng đã từng trải qua. Và em hiện tại cũng đang đối mặt với cuộc cũng hoảng này.
Em sinh ra trong một gia đình vốn không mấy khá giả ở một thị xã nhỏ. Má em buôn bán nhỏ ở chợ phụ từng bữa ăn trong gia đình. Ba thì là trụ cột chính, quanh năm quần quật với rẫy rừng. Thu nhập tuy chỉ hơi trên mức đủ sống nhưng may mắn là ba má em rất quan tâm tới vấn đề giáo dục cho con cái.
Em có một đứa em gái nhỏ hơn em 1 tuổi, cả 2 anh em từ nhỏ đã được ba má rèn dũa về vấn đề học tập nên từ bé đến tận cấp 3 cả 2 anh em luôn là những học sinh có thành tích tốt. Có lực học, lại là con cả trong nhà nên bậc phụ huynh luôn kì vọng em sẽ theo học ở 1 trường đại học tốt. Và sau kì thi trung học phổ thông quốc gia thì em cũng đã đậu vào chuyên ngành Y khoa tại trường đại học mà em mong muốn. Tuy nhiên đây cũng chính là lúc gia đình em xảy ra biến cố.
Gia đình em làm ăn thua lỗ. Số tiền nợ ban đầu là vài trăm triệu bắt đầu lớn dần và tới thời điểm em đang viết những dòng này thì con số đó đã trên 1 tỉ. Số tiền nợ khủng khiếp đó gần như khiến ba mẹ em kiệt quệt. Mỗi năm ngoài việc nai lưng làm để nuôi 2 đứa con học đại học (em vào đại học thì ngay năm sau em gái của em cũng đậu y khoa ở 1 trường khác) thì vừa phải gồng gánh khoản nợ khổng lồ.
Ba má trước đây vốn hòa thuận thì nay xuất hiện nhiều cãi vã và thậm chí là động tay động chân. Không khí trong gia đình lúc nào cũng căng thẳng. Nhà là nơi để những người con trở về sum vầy nhưng với em, mỗi lần tết đến, được về nhà, gia đình hạnh phúc trước đây của mình chỉ có sự căng thẳng, bất lực và buồn bã.
Cả ba và má năm nay đều đã ngoài U60. Các căn bệnh về lão hóa đã bắt kịp họ. Nhưng một người thì vẫn thức khuya dậy sớm để chở từng túi hàng lên chợ bán, một người thì quanh năm vẫn làm những công việc nặng nhọc một mình vì không dám bỏ tiền ra để thuê nhân công. Cái độ tuổi mà đáng ra 2 người đã phải được “về hưu”, được nghỉ ngơi, được đi du lịch đây đó, được “rảnh” để quan tâm đến sức khỏe của bản thân hơn. Thì nay cả 2 người đều phải gồng mình bương chải để nuôi dưỡng cho ước mơ của 2 đứa con.
Biết hoàn cảnh của mình như vậy nên từ năm nhất em đã bắt đầu đi làm thêm để đỡ phần nào chi phí sinh hoạt. Tuy nhiên đến những năm sau khi mà chương trình học ngày càng một dày đặt, các buổi thực tập lâm sàng,trực gác ở bệnh viện ngày một nhiều và những kì thi liên tục thì em khó có thể đi làm thêm nữa. Không thể phụ giúp ba mẹ trong giai đoạn vô cùng khó khắn này khiến em ngày càng có nhiều suy tư và suy nghĩ nản chí hơn.
Hiện tại em đang học năm tư. Trong khi bạn bè cùng trang lứa khi còn học cấp 3. Những đứa học tệ bỏ học thì bây giờ đã kiếm được hàng chục triệu 1 tháng để nuôi sống bản thân và gia đình, những đứa bạn khác thì học với chương trình 4 năm cũng sắp tốt nghiệp và có công việc làm. Thậm chí nếu em có ra trường thì với mức lương cho nhân viên Y tế của nước ta hiện cũng là quá bèo cho thời gian và công sức mình bỏ ra. Mỗi lần về nhà gặp bạn bè, em không còn hãnh diện vì mình là một sinh viên Y khoa nhiều như trước mà thay vào đó là cảm giác chạnh lòng.
2 năm nữa là tốt nghiệp, nghe thì có vẻ không quá dài. Nh