Listen

Description

Send us a text


NGƯỜI GỬI: CARA

Một bài tâm sự nhỏ vào ngày 23 âm lịch

Em là nữ, chuyện là em có thích một người, cũng hơn 1 năm rồi ạ. Cả hai đứa em đều học chung khoa với nhau, sau đó thì em có ý nhị rằng em thích bạn, và bạn bảo là bạn cũng có chút rung động nên muốn em chờ 1 thời gian nữa. Lúc đó, cả 2 đứa cũng mới ra trường xin việc, ban đầu thì vẫn nói chuyện bình thường nhưng sau đó thì nhạt dần theo thời gian. Sau đó thì cũng là em chủ động nhắn tin hỏi han và bạn thì thường đáp lại chứ không chủ động nhiều.

Ban đầu thì em cũng muốn cho bản thân cơ hội để kiên trì với mối tình này. Em cũng lấy lí do chắc là đối phương bận việc nên không muốn nhắn tin nhiều. Nhưng sau đó em quan sát thấy bạn vẫn đi làm, đi chơi với bạn bè bình thường vẫn up story bình thường, nên thỉnh thoảng em cũng hơi chạnh lòng vì cảm giác mình không phải một phần trong của sống của bạn. Em cũng biết mình có chút ích kỷ muốn được bạn quan tâm, nhưng mà cả hai vẫn chưa trong một mối quan hệ chính thức nên tất cả chỉ là mong muốn của một mình em mà thôi.

Em cứ cố gắng kiên trì, tự nhắc nhở rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng mà lý trí thì bảo một đằng còn cảm xúc thì không nghe theo. Hồi cả hai mới nhắn tin cho nhau, bạn có rủ em đi xem phim để gặp mặt nhau nhưng sau đó gần đến ngày hẹn thì bạn hủy hẹn với lí do là bạn mới đi làm nên mệt. Cũng hiểu là một phần cho bạn vì trước đó em khá là mong chờ cuộc hẹn nên có hỏi là bạn đã lên plan gì chưa thì bạn bảo không có. Chắc là do thái độ của em có hơi đòi hỏi nên bạn ngại không muốn gặp em.

Tối hôm đó em đã khóc rất nhiều, vì trước đó em đã chuẩn bị 1 tuần nhưng vì bạn đã không muốn gặp em nên em cũng không muốn làm ầm ĩ. Em nghĩ là chắc cả hai cần thêm thời gian để hiểu nhau hơn nên vẫn duy trì nhắn tin quay lại. Sau đó thì phần lớn là em chủ động nhiều, bạn thì nương theo.

Dần dần trong một năm cái cảm xúc mong đợi quá nhiều dần ăn mòn tâm trí em. Em cảm thấy mình không còn là mình nữa, em không cân bằng được tâm trí và công việc vì lúc nào cũng buồn khi bạn đôi khi có đôi chút thờ ơ, và không muốn nỗ lực cho mối quan hệ này. Trước đó mấy tháng, thì bạn có mời em đi ăn vào dịp sinh nhật của cả hai, vì hai đứa sinh cách nhau 7 ngày.

Tuy nhiên khi em đọc thấy dòng tin nhắn lời mời đi ăn của bạn thì em không cảm thấy bạn thật sự muốn mời em đi để xác nhận mối quan hệ, có thể do đã từng bị từ chối nên em thấy sợ lần này sẽ giống lần đó. Nên là em đã từ chối.

Em cũng biết trong câu chuyện này là do em mong cầu quá nhiều nên em mới dễ tổn thương như vậy. Vì vậy em quyết định dứt khoát một lần, unfollow và không nói chuyện nữa. Em nghĩ là dù em có im lặng thì bạn cũng sẽ không chủ động vào hỏi lý do, với lại cả hai cũng chưa ngỏ lời nghiêm túc với nhau nên em chỉ nghĩ ra được cách này để giải thoát bản thân mình thôi. Và em đã đúng, bạn đã biết em unfollow nhưng không nói gì, em nghĩ là đối với bạn đoạn tình cảm này chắc chỉ là qua đường mà thôi.

Có lẽ người ngoài thấy chuyện này cũng bình thường nhưng một người ở trong cảm xúc hỗn độn đó 1 năm đối với em rất buồn và tổn thương. Hôm nay em có đọc lại lá thư mà em viết để tỏ tình vào dịp sinh nhật, tự dưng cảm thấy bồi hồi khi đọc những dòng chữ mà mình đã viết năm 23 tuổi.

Ban đầu em nghĩ nếu đã tỏ tình thì cần phải nghiêm túc và trang trọng nếu mà nhắn tin thì quá xuồng xã. Còn gặp mặt thì chưa có cơ hội nên em đã nghĩ ra cách viết thư. Có lẽ nó hơi cổ lỗ sĩ vào thời đại này rồi nhưng em cảm giác chỉ có cách đó mới lột tả được sự chân thành của mình. Mỗi dòng chữ e