Kính chào Thầy và đại gia đình Web5ngay.
Dường như thuộc phần thiểu số khi em định kể về những trải nghiệm tích cực của mình.
Hiện tại là 23:18, em ngồi trong phòng riêng, bố mẹ ngủ cùng nhau ở phòng khác. Em có chị, có cháu ruột ở nhà bên cạnh. Hạnh phúc của em ngay trước mặt, vậy mà em không nhận ra.
Vào năm lớp 10, khi bắt đầu để ý một chút, em luôn thắc mắc tại sao có một vài bạn lại được ăn mặc đẹp hơn, đi chơi nhiều hơn. Bản thân em tại sao phải nỗ lực học thật nhiều mà vẫn không thể bằng họ. Hồi ấy chỉ biết nhìn lên, chứ không hề nhìn xuống để biết có người khó khăn hơn và đang nỗ lực hơn em. Đến khi kỳ xét tuyển Đại học đến, em mới biết đến giờ phút ấy nỗ lực có kết quả, may sao em không bỏ cuộc để đi rong chơi.
Vào tới Đại học rồi, em lại nhìn thấy bạn bè cùng tuổi người thì có công việc ngay lập tức, người thì sau vài năm đã mở cửa hàng, có bạn thì là quản lý của một khách sạn lớn. Em ghen tị với họ rồi đi làm thêm để được như họ. Cuối cùng em quyết định đi học thôi cho... nhàn. Nhà em đủ điều kiện để chu cấp cho em. Tới khi tốt nghiệp rồi, em không làm đúng chuyên ngành kỹ thuật mà đi vận chuyển hàng cho một công ty. Khi gặp vấn đề, đồng nghiệp than thở, còn em lên google, tìm sách, tìm video trên youtube để giải quyết. Đến bây giờ nhìn lại em mới biết em đã được đào tạo khả năng đọc sách, tìm cách giải quyết vấn đề lúc nào không hay.
Hồi nhỏ em ít dược đi chơi nhiều, luôn có chừng mực và được giám sát. Cảm thấy thật gò bó và bất công đến khi lên thành phố lớn sống một mình, em quyết định đi chơi thật nhiều, thật xa. Cuối cùng em phát hiện, đi chơi mà chưa đủ hiểu biết thật nguy hiểm. Thậm chí, xét về lâu dài, ngồi học còn vui hơn đi chơi vì nó giúp em tránh được sai lầm. Hôm qua em ra đường, có bạn tầm tuổi học sinh lái xe không đội mũ lạng lách đánh võng trước mặt. Em chợt thở phào: "May quá mình không biết đánh võng như nào vì hồi học sinh chưa có cơ hội thử".
Em lại hoài nghi về quyết định của mình. Em bỏ bê việc học, tìm sách để đọc vì chúng thú vị hơn giáo trình và có thể biết kiến thức xã hội. Ở trong trường hoài cũng buồn, em tìm việc làm thêm không phải để phụ giúp gia đình mà là va vấp cho đỡ chán. Sau đó em mở một cửa hàng nhỏ rồi thất bại, lúc đó em biết đến Thầy nhờ clip "Khởi nghiệp không ngủm".
Sau 6 năm bay nhảy em mới có thể tốt nghiệp. Điều tuyệt vời nhất là gia đình không hề oán trách em, ngược lại còn ủng hộ, động viên em.
Em bắt đầu bỏ bê việc học rồi đi làm thêm, khoảnh khắc nhận đồng tiền kiếm được hạnh phúc lắm. Rồi ngoài kiến thức chuyên môn là kỹ thuật, em bắt đầu mua sách tìm hiểu về đời sống, kinh doanh, tâm lý, không phải vì chăm đọc sách, mà là vì sách chuyên ngành khó quá lười đọc.
Đến năm ba Đại học, em quyết định mở một cửa hàng nhỏ vì nghĩ là dễ ăn. Kết quả là thất bại ngay khi dịch covid 19 kết thúc. Khi ấy em xuống Hà Nội học năm cuối, sau khi bỏ nguyên 1 năm học Đại học để tìm tòi kiến thức ngoài lề, đúng như câu "Đi lên vỉa hè trên con đường đời" của Thầy.
Em sống một mình ở một thành phố lớn, nhìn người ta có gia đình, có hàng xóm đến chơi mà lòng buồn. Lý do em chọn ở đây một phần vì yêu cuộc sống nhộn nhịp này, nhưng bên cạnh đó muốn được gần người thân, không phải vì sợ cô đơn mà bởi yêu và thương họ. Đột nhiên buổi tối nhận được tin nhắn mẹ bị đau chân, thế là